Thư tình gửi một người – The Love Letters (7)
Thư tình gửi một người (7)
28/9/1964
Ánh ơi,
Anh viết thư cho Ánh luôn như thế này những ngày anh ở trong giai đoạn buồn bã nhất của tuổi anh. Khi anh nghiêng mình xuống một hình ảnh trong mát của Ánh anh bỗng thấy mình già nua, quá khứ đã chồng lên cao ngất. Anh thấy mình chưa có một may mắn nào từ khi vào đời. En moi, toutse reduit au minimum. Từ một niềm vui, môt nỗi buồn. Từ bạn bè đến tình yêu. Rất đạm bạc, rất bé mọn đó Ánh. Chỉ còn mình Ánh để anh hàn huyên về những khoảng trống đau nhói của mình. Ngoài Cường và Cung. Đó là những “trous”, những “hiatus” vực thẳm chôn mình bằng những cơn xoáy cuốn hút. Ánh rồi cũng làm loài chim di xám bỏ miền giá buốt này mà đi. Lúc đó anh chỉ còn ngồi nghe một lời bể động.
Thành phố đã ồn ào dưới kia. Căn phòng của anh Cung đầy những tranh, đĩa hát, sách báo, giấy tờ, mùng màn, quần áo. Chúng anh sống như thế đó, buồn phải không Ánh. Anh còn những chuyện sẽ kể cho Ánh nghe nếu Ánh thấy thích về những ngày chúng anh sống chuồi mình về phía trước vừa rực rỡ vừa hẩm hiu. Lắm chuyện để tạo dựng nên mình buồn thảm. Chốc anh sẽ ra nhà dây thép bỏ thư. Post ở đây rộng và cao. Đẹp lắm. Anh nghĩ đến hai bụi hồng của nhà bưu điện Blao. Như một bé bỏng ấu thời. Rồi cũng trở về nằm cho hết những ngày bể dâu.
Anh muốn biết Ánh sáng nay làm gì. Đã có lần Ánh giận anh. Những hôm đó anh buồn và nghĩ là câu nói vô tình của mình mang đầy ích kỷ.
Cầu mong cho Ánh những gì Ánh hằng mong.
Phố sẽ nhộn. Anh sẽ uống một tách cà phê thật đậm ở Pagode. Chiều hôm qua đến tập Bảo Yến “Xin mặt trời ngủ yên” ở dancing.
Tác giả: Trịnh Công Sơn
(English Version)
The Love Letters (7)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
28/9/1964
Dear Ánh,
I always find myself writing to you at the most dejected points of my life. I am humbled by the purity of your beauty. Seeing myself reflected in your eyes, I feel old and my past seems insurmountable. I have never been lucky. Ever since I was very young, things have never come easily to me from my greatest joys to my deepest sorrows, from my closest friendships to my most passionate loves. I have fought for everything I have achieved. Nothing has been given to me. “En moi, tout se reduit au minimum.” I am stripped bare. Besides Cường and Cung, you are the only one who I can share my painful inadequacies with. These “trous” are the tempestuous chasms that are buried deep inside of my soul. You are a silver bird soaring high above the frozen abyss of my being as I am left drowning below in the turbulent water.
The noise of the city drifts up to Cung and I’s room which is scattered with paintings, records, books, newspapers, mosquito netting, and dirty clothes. Do you think it’s sad for us to live like that? I still have so many stories to tell you. Life is bittersweet. We can plunge from the highest peak to the deepest pit and perhaps we will never find our way out. Life can bring us so much grief. It is up to us to find meaning in all of it.
I am going to the post office to mail this letter The post office is a tall wide building with two beautiful rose bushes in the front. As I impatiently wait for this unpleasant interlude to end, I long to return to my childhood spinning back through the whirligig of time. I am like a restless child eagerly awaiting the moment when I can return to the place where I belong. I look forward to the next chapter of my life.
I would like to know what you are doing this morning. A long time ago you were angry with me for some reason and I was sad the whole day. I realize that my thoughtless words were full of selfishness.
My greatest wish is that you have everything that you have always prayed for.
The street is bustling now and I am headed to Pagode for a cup of dark coffee. I spent the afternoon yesterday training Bảo Yến to sing the song ‘Let the Sun Go Down” in the dance hall.