Thư tình gửi một người – The Love Letters (6)
Thư tình gửi một người (6)
Chủ nhật 20/9/1964
Dao Ánh,
Buổi sáng Đà Lạt mưa. Trời lành lạnh. Ở Đà Lạt chắc sẽ có rét Nàng Bân suốt mùa.
Những người đi lễ sớm đã băng qua khoảng đường anh nhìn thấy được từ trên này. Chuông nhà thờ đỗ lúc anh còn nằm yên ấm trong mền.
Trưa nay đã về lại Blao.
Chốc nữa ra phố mua bì thư, uống cà phê và loanh quanh những đồi dốc trải nhựa ( không như Blao). Sao anh vẫn thích vẻ tráng lệ của những thành phố hơn Ánh ạ. Rồi ở đó tự đày ải mình vào cái buồn thú hơn. Mình cần phải góp ngôn ngữ của mình vào đám đông. Anh thấy tối cần đó.
Anh xin lỗi phải viết “Bic” vì những chuyến đi surprise như thế này chẳng mang viết lách gì theo cả.
Ánh ơi,
Những lởi nói từ Đà Lạt gửi về cho Ánh như thế này đầy.
Xin gửi những hương hoa ở đây về cho Ánh. Ngô Vũ Dao Ánh.
Tác giả: Trịnh Công Sơn
(English Version)
The Love Letters (6)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
Sunday 20 /9/1964
Dear Ánh,
It is raining this morning in Đà Lạt. The weather is cold in the frosty Nàng Bân region throughout the year. I can see the catholics crossing the road beneath my window on their way to church early this morning. I am still lying in bed under my blanket when I hear the church bell ring. This afternoon I will go back to Blao.
Later I am going downtown to buy an envelope. I think I’ll have a cup of coffee and wander around the steep paved roads. I don’t know why, but I still rather like the splendor of the city. I can get lost in the city. I feel a strong need to share my songs with the public, therefore, I indulge my need for self-imposed exile in order to immerse myself in my work.
I’m sorry for using a ballpoint pen to write you this letter but I cannot write with a fountain pen while I am traveling.
Dear Ánh,
I write these words to accompany the flowers I am sending to you from Đà Lạt, Ngô Vũ Dao Ánh.