Thư tình gửi một ngừơi – The Love Letters (8)

Thư tình gửi một người (8)

 

Sài Gòn 18/10/1964

Dao Ánh,

Bức thư anh gửi sau cùng cho Ánh , anh đã chờ tin Ánh ngút ngàn bằng hai chuyến đi Đà Lạt và ba lần về Sài Gòn. Như thế là mất hẳn tin Ánh rất lâu.Anh mong là Ánh không phải bệnh, cũng không có điều gì cho Ánh đáng giận hờn anh. Anh không đoán ra sự vắng mặt đó.

Những lần về đây, đi ngang qua khoảng rừng cao su im tối anh như bao giờ cũng thấy được dáng Ánh trắng sáng thuỷ tinh chập chờn trong rừng cây đen và bãi cỏ xanh màu an nghỉ. Những thân cây bổ nghiêng vể phía đường che tối một khoảng dài mà ánh sáng là khoảng trời hẹp và dài giữa hai hàng lá. Anh đã nghĩ đến một hành lang giáo đường trên vùng ăn năn, những thân cây đen là những kẻ hành hương trùm áo sẫm. Bãi cỏ non xanh anh nghĩ rằng Ánh có thể mặc áo trắng lụa là đi bằng những bước chân nhỏ nhẹ trên đó. Anh đã cúi mình xuống ý nghĩ và hình ảnh ấy thật dài lâu như một ám ảnh.

Anh đã có mặt ở đây trưa thụ sáu . Tuần trước cũng thế. Có thể thứ ba hay thứ tư anh lại trở vể Blao. Mỗi lần nhớ bạn bè như anh Cường, anh Cung anh lại lao về đàn đúm. Chúng anh mừng rỡ trong từng buổi họp mặt ngắn ngủi đó. Còn gì hơn nữa đâu.

Đã hai đêm ở dancing Tự Do, tiếng hát Bạch Yến đã nuôi anh trong một nỗi bàng hoàng. Tôi xin năm ngón tay em thiên thần. Lời buồn thánh đó Bạch Yến đã nhắm trùng mắt lại đưa tiếng hát cắt khoảng đêm hồng trước mặt thành những trũng sâu cuốn hút.

Tiếng hát đã ngừng rồi đó Ánh ạ. Anh thấy mình lan man trong một vùng nhỏ hẹp, buồn bã. Anh Cung ngồi im chết nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Yến đưa cao về phía trên như gói lại một vùng âm thanh còn lãng đãng ở đó, đầu cúi xuống thật lâu và những tiếng ngân của đàn clavioline cũng tắt ngúm.

Anh Cung mang ly sữa đưa cho Bạch Yến. Anh Cường nói:, “Je suis très ému” Bạch Yến nhướng mắt thật sáng, “Vrai-ment? ” Anh: “Je ne sais comment dire merci. Ce tellement écrasant!” (1). Mỗi đêm Bạch Yến sẽ hát bản đó trong không khí này. Anh đã tập cả những bản: “Tiếng hát dạ lan” và ‘Xin mặt trời ngủ yên” nhưng Yến chưa thuộc. Sẽ lần lượt hát sau. Bản “Xin mặt trời ngủ yên” Minh Tuyết hát ở dancing Mỹ Phụng tuần trước. Anh định viết thư kể về sự xúc động của mình cho Ánh nghe nhưng lại thôi và chờ thư. Cuối cùng thì anh vẫn phải viết vì thấy cần. Nếu Ánh không trả lời thì anh cũng sẽ chấm dứt ngang đây là vừa. Bây giờ mùa thu ở Huế, anh nói thầm với mình rằng Ánh mặc áo lụa đi qua những con đường, những công viên giăng giăng lá úa.

Anh đã viết thư cho người yêu chim nhỏ của Cung như thế này: Có tuổi nào mang lá vàng ướp vào sách. Có tuổi nào nhặt lá vàng đếm cho đủ tuổi mình. Có tuổi nào nhặt lá vàng rồi ngồi khóc. Có tuổi nào giữ lá vàng trong tay mà bâng khuâng. Còn có tuổi nhìn đá sỏi, nhìn tường quách rêu phong, nhìn dã tràng, sò, ốc. Ôi có bao nhiêu tuổi trên cuộc đời này để nhìn cho hết thiên nhiên.

Ánh ơi,

Cơn buồn đã đi qua rồi phải không. Anh cũng mong điều đó. Mong rất ít. Bởi vì Ánh sẽ còn trở về. Không có gì lố lăng bằng một người chỉ biết cười và vui. Ánh hãy trở lại vẻ xa lạ, tách rời bè bạn đi. Anh đang thầm ước mơ mỗi người chỉ còn có mình. Mỗi người sẽ tự đi tìm gạch đá mang về xây cho mình một nhà nguyện và ẩn trú vào đó. Suốt ngày sẽ độc thoại trong đó và bao giờ cần cũng chết yên bình với riêng mình.

Ánh ơi,

Tháng 10 cũng sắp qua rồi đó. Ánh có còn yêu hoa Tournesol không. Anh vừa để vào máy hát đĩa ‘Summer Place” (2) và thấy cả một mùa hè bát ngát đã qua đi vết tích còn im lìm nằm đó.

Ánh, Ánh, Ánh, Ánh, Ánh, Ánh,

Ánh kể cho anh nghe những gì đã qua trên giòng sông đóvà trên những con đường lá non xanh mấy mùa.

Cầu mong Ánh bình an và vui với niềm vui đơn sơ tìm thấy.

Aleto Toscali đang điều khiển bản ” Symphonie Inachevée” (3) của Schubert đó rất xao xuyến ngút ngàn.

Mong tin Ánh. Gửi về Blao cho anh.

Chú thích:
(1) “Tôi rất xúc động”
” Thật không?”
” Tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào. Cảm giác mới nặng trĩu làm sao”
(2) Tên một bộ phim Mỹ sản xuất năm 1959, được đạo diễn Delmer Daves chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Sloan Wilson, các diễn viên Richard Egan, Dorothy McGuire, Troy Donahue. Ca khúc của phim trở thành bài hát được ưa thích nhất năm 1980.
(3) Bản giao hưởng cung si thứđựơc Franz Schubert khởi sự viết vào đầu năm 1822 khi đang ở đỉnh cao nhất trong sự nghiệp của mình. Đến cuối năm ông đã phối xong hai chương đầu và bắt đầu phác thảo chương thứ ba trên piano. Nhưng bệnh tật đã ngăn cản Schubert tiếp tục công việc và bản giao hưởng mãi mãi chỉ có hai chương nên còn được gọi là Giao hưởng dang dở ( Symphonie Inachieve). Mãi đến tháng 12/1865, gần 40 năm sau ngày Schubert qua đời, bản giao hưởng này mới được công diễn làn đầu tiên tại Vienna (Áo)

(English Version)

 

The Love Letters (8)

 

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

Sài Gòn 18/10/1964

Dear Ánh,

I sent my last letter to you and I have been waiting for news from you. I have traveled to Đà Lạt twice and to Saigon thrice while I have been waiting for your letter. I have missed your letters. It has been such a long time since I received your last letter. I hope you are neither sick nor angry with me. I can’t begin to guess the reason for your long absence.

When I pass through the dark forest of rubber trees, I imagine that I can see your crystalline shadow glowing and flickering against the dark black forest and sprawling green lawns. The large fallen tree trunks obstruct the long narrow road that coils into the distance as far as the eye can see. The warm rays of the light shine down through the lush green trees that line the path as it winds toward the endless horizon. That image makes me think of a cathedral corridor leading to a confessional. The decaying tree trunks are pilgrims in dark clothes surrounding you in your white silk dress while you tiptoe across the soft emerald grass. That vivid daydream has become like an obsession for me. I am often haunted by that image.

It’s Friday afternoon and I find myself in Saigon. This week is the same as last week, and I am thinking of going back to Blao on Tuesday or Wednesday. I miss my friends, Cường and Cung, and I just want to see them again. I cherish the good times we spend together even if our visits are fleeting. I treasure our friendship so much.

I have gone to the Free Dance for the last two nights. I was enraptured by Bạch Yến’s exquisite singing. Her voice exalted me. “Please give me your hand, my angel” are the lyrics of the song, “The Sad Gospel”. Bạch Yến closed her eyes as she reached deep down into her soul. Her heartfelt songs cut through the night illuminating all the dark corners. Not a soul was left untouched by her artistry.

As her singing subsided, I was plunged into a narrow and woeful world. Trịnh Cung sat absolutely motionless mesmerized by Bạch Yến’s two small raised hands. She seemed to tenderly embrace her audience with her outstretched arms. She bowed her head for a long pause as the violin’s crescendo slowly faded.

Trịnh Cung brought a glass of milk to Bạch Yến.
Cường said, “Je suis très ému.”
Bạch Yến raised her eyes brightly, “Vrai-ment?”
I said, “Je ne sais comment dire merci. Ce tellement écrasant!”

Every night Bạch Yến sings this song at the Free Dance. I have trained her to sing both of songs: “The Singing of the Orchid” and ” Let the Sun Go Down”, but Bạch Yến hasn’t learnt them by heart yet. She will perform those two songs in the coming days. Minh Tuyết sang them in dance hall, Mỹ Phụng, last week.
I was about to write a letter to tell you how excited I was about my new songs being performed, but I held out in anticipation of your letter. Ultimately, I had to give in and write you a letter anyway because I felt compelled to express myself. If you don’t want to answer me, just let me know and I will leave you alone. Now it is autumn in Huế. In my dreams, I can see you wearing a thin silk dress and I can hear the crunch of the thick autumn leaves as you wander the backroads of our hometown.

I wrote to Cung’s little lover like this:
At what age do we press autumn’s yellow leaves in our book?
At what age do we collect and count those golden leaves?
At what age do we sit crying as we gather the faded leaves?
At what age do we gaze longingly at the amber leaves in our open palms?
At what age do we search for pebbles, mossy stone walls, sand crabs, scallops, and snails?
Oh, at what age do we contemplate nature’s beauty?

Dear Ánh,

Are you still sad? I hope you are happy but only a little. Life is not always laughter and fun. Sometimes it’s important to spend time alone. I would like to see you spend less time with your friends when you return to your own life. I secretly believe that each of us is essentially alone. Each person builds his own chapel from the bricks he finds along the path of life. There are no cities, no hills, no mountains. There is only the chapel each of us builds in our souls. We recite long monologues that only we can hear. We ask ourselves questions that only we can answer. This internal monologue will accompany us as we die peacefully alone.

Dear Ánh,

It’s already the end of October. Do you still love sunflowers? I just put on the record “Summer Place” and I can see that whole summer that has gone by leaving only dreadful remains.

Ánh, Ánh, Ánh, Ánh, Ánh, Ánh, Ánh

Please tell me about all the events and celebrations that have happened along that familiar river and those well-trodden roads. What miracles have the young fertile blossoms brought with them this season?

May you find peace and happiness among the simple joys.

Aleto Toscali is conducting Schubert’s Symphony “Inachevée” which seethes as it stretches.

I hope to receive news from you. Please send your next letter to Blao.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: