Áo lụa Hà Đông – Ha Dong Silk Dress
Áo lụa Hà Đông
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa
gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
em không nói đã nghe từng gia điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
(English Version)
Ha Dong Silk Dress
Walking beneath the Saigon sunshine, I feel cool,
Because you wear a Ha Dong silk dress.
I always like the color of that dress.
My poems are the purest of white silk.
I still remember you sitting here with short hair,
However, autumn is too long.
My soul, then swiftly draw your portrait,
And all of a sudden, I put it in my open heart.
One day I see you; I feel happy one day.
Two days after I see you; my soul rejoices again.
My school poetry piled up like mountains,
And your eyes are as mesmerized as wine.
Even if you do not speak, I hear your tunes resounding.
Even if you don’t watch, I feel the open blue sky.
I look upon you with my genuine eyes.
With your purity, you come to my beautiful verses.
You suddenly come and go, I know that,
Whether it’s raining or sunny, it’s by chance.
Why do you leave without saying a word?
Whenever I call, only the sound of sad poetry resonates.
Then I get angry, my eyes look sullen and foolish.
Out of anger, my poems turn wordless.
You’re gone, regret runs on my lips,
And I feel overwhelmed by the days.
Where are you? My short-haired autumn?
Save the color for me from the Ha Dong dress.
I still love the color of that dress so much.
Keep me the white silk love poem.
Đặng Hoàng Lan Translated From The Poem “Áo lụa Hà Đông” Of Nguyên Sa.