Có một thời như thế – There Was That Kind Of Time
Có một thời như thế
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư…
(English Version)
There Was That Kind of Time
There was a time when I used to get out,
I was invited to the door by Spring.
I don’t look back at the footprints in the grass.
Every flower garden is also with me.
The road is not far, and neither is the mountain.
The eyes of the blue sky are everlasting.
The diary page was torn out hundreds of times and rewritten.
Every love is equally passionate.
There was a moment, even pain.
It was powerful, loud, and unconcealed.
Dreams were in the clouds, filled with childhood joys.
When I was growing up, I always thought I was green.
And my love is none other than you,
A man that I only met a couple of times.
I always have hope, then I feel disappointed.
I laughed and cried for no reason.
The teenage moon is in my head.
A patch of green grass is across the way.
My green hair has begun to turn gray.
Joy and sadness become different from what they used to be.
I used up some time per minute and every hour.
Like a fastidious man used to be stingy.
I have no doubt that spring will be over.
Today I am young, but tomorrow the grass will be old.
I’ve come over a long way, Through mountains, forests and the sea.
My dream was sent to the writing page,
And the sadness was profound in my spirit…
Đặng Hoàng Lan Translated From The Poem “Có một thời như thế “ Of Xuân Quỳnh.