Đêm nay tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất – Tonight I Can Write The Saddest Verses
Đêm nay tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất
Đêm nay tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất
Viết, chẳng hạn, ” Đêm, vô vàn tinh tú trên trời cao,
Từ chốn xa xôi, run rẩy, biếc xanh những vì sao.”
Cơn gió đêm xoáy bầu trời và hát,
Đêm nay tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất,
Tôi yêu nàng, và đôi lúc cũng được nàng đền đáp.
Có những đêm tựa đêm nay, tôi ôm nàng trong vòng tay
Và hôn nàng biết bao lần dưới trời đêm vô tận.
Nàng đã yêu tôi và tôi cũng yêu nàng lắm,
Sao có thể không yêu đôi mắt nàng to tròn đăm đắm?
Đêm nay tôi có thể viết những câu thơ buồn bã nhất,
Nghĩ rằng tôi không có nàng. Nuối tiếc tôi đã mất nàng rồi.
Nghe đêm mênh mông, càng mênh mông hơn khi nàng vắng mặt
Và lời thơ rớt xuống hồn tựa sương rơi trên cỏ ướt
Nào có can chi khi tình tôi không giữ được nàng
Đêm đầy sao và nàng chẳng ở bên tôi.
Chỉ thế thôi. Chốn xa xôi có tiếng ai hát. Chốn xa xôi.
Lòng không thoả vì đã đánh mất nàng rồi.
Cũng tựa như đêm nào đã nhuộm trắng cỏ cây
Nhưng ta bây giờ đâu còn là đôi ta ngày trước.
Hẳn là tôi không còn yêu nàng nữa. Nhưng tôi đã yêu nàng biết mấy,
Giọng nói tôi nương làn gió để chạm đến tai nàng.
Thuộc về kẻ khác. Nàng sẽ thuộc về kẻ khác
Như đã thuộc về những nụ hôn của tôi trước đây,
Với giọng nói. Với thân thể rạng ngời. Với đôi mắt vời vợi.
Tôi không còn yêu nàng nữa , hẳn thế rồi. Nhưng có lẽ tôi vẫn còn yêu
Yêu ngắn ngủi nhưng sao lãng quên dài lâu thế vậy.
Có những đêm giống thế này, tôi đã ôm nàng trong vòng tay
Và lòng tôi không thoả vì đã đánh mất nàng.
Cho dù đây là nỗi đau cuối nàng gây cho tôi,
Cho dù đây là lời thơ cuối tôi viết cho nàng.
THÂN TRỌNG SƠN dịch từ bản tiếng Pháp “Peux écrire les vers les plus tristes cette nuit” của nhà thơ Pablo Neruda.
(English Version)
Tonight I Can Write The Saddest Verses
Tonight I can write the saddest verses.
An example is: “In the night sky,
There are innumerable stars; distant, blue stars tremble.
The night breeze blows the sky, and sings.”
Tonight I can write the saddest verses,
I love her, and occasionally she gives me back my love.
On certain nights, I hold her in my arms.
And kiss her several times under the infinite nighttime sky.
She loves me and so am I,
How can I not love her big round eyes?
Tonight I can write the saddest verses,
I think I may not have her.
I feel sorry for losing her.
Listen to the vast night and the night widens while she is not here.
And my poetry falls upon my soul like dew on damp grass.
It doesn’t matter that my love can’t keep her.
The night sky is filled with stars and she’s not with me.
Just like that; somewhere distant someone sings; in a very remote place.
My heart is not content because I have already lost her.
Like the night dyed by white grass,
But we’re not the same people anymore.
I certainly don’t love her anymore, but how much I love her!
My voice follows the wind through her ears.
Belongs to someone else. She will belong to somebody else.
It felt as though she belonged to my kisses.
With her voice. With her radiant body. With her soulful eyes.
I no longer love her; definitely, but perhaps I still do.
Love is short but long enough to forget.
That kind of night, I hold her in my arms.
And my heart can’t stand the thought of losing her.
Even if this is the last sorrow she caused me,
Even if this is the last poem I write for her.
Đặng Hoàng Lan Translated From The Poem “Puedo escribir los versos más tristes esta noche “ Of Pablo Neruda.