Ngồi lại bên cầu – Sitting By The Bridge
Ngồi lại bên cầu
người em xưa trở về đây một bận
con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ
tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể
mây của trời rồi gió sẽ mang đi
em – thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
màu cô đơn trên suối tóc la đà
còn gì nữa với mây trời đang trắng
đã vô tình trôi mãi bến sông xa
thôi nước mắt đã ghi lời trên đá
và cô đơn đã ghi dấu trên tay
chân đã bước trên lối về hoang vắng
còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy
quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ
rồi em lại ra đi như đã đến
dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu
(English Version)
Sitting By The Bridge
My old sister showed up here once.
The peaceful road suddenly lit up with a magical light.
I hide because I am powerless.
The clouds of the sky shall be carried away by the wind.
You keep smiling with your blue eyes;
Lonesome color in your long hair.
Is there something else about the white clouds?
Accidentally drifting to the far shore?
My tears are inscribed on rocks.
And my loneliness is marked in hand.
My feet are walking along a deserted road.
Only your chest is full of vitality.
In the old days, your river will sleep.
Have you ever had an undisturbed dream?
We shall find each other in a storm of love,
Our soul boat is back at the pristine wharf.
Then you walk away as you came.
The river always runs a long way.
I sit by the bridge longing for the past,
And I hear the growth of wild plants within my soul.
Đặng Hoàng Lan Translated From The Poem “Ngồi lại bên cầu “ Of Hoài Khanh.