Nha Trang ngày về – Nha Trang, The Day I Came Back
Nha Trang ngày về
Nha Trang ngày về.
Mình tôi trên bãi khuya
Tôi đi vào thương nhớ
Tôi đi tìm cơn gió
Tôi xây lại mộng mơ năm nào
Bờ biển sâu, hai đứa tôi gần nhau
Đêm xưa biển này
Người yêu trong cánh tay
Đêm nay còn cát trắng
Đêm nay còn tiếng sóng
Đêm nay còn trăng soi
Nhưng rồi chỉ còn tôi
Trên bãi đêm khóc người tình
Cát trắng thơm tho
Lùa vào trong nắm tay
Nào ngờ cát úa tuôn ra
Dần dà chẳng có hay
Ân tình trong lúc đôi mươi
Bao giờ cũng vẫn mau phai
Cho ngàn thông réo tên ai từ đó
Lớp sóng mơn man
Thịt mềm, da ngát hương
Nào ngờ sóng cuốn trôi đi
Lầu vàng trên bãi hoang
Khi tình tôi chít khăn tang
Ai gào ai giữa đêm trăng
Cho từng lớp sóng kêu than
Nha Trang ngày về
Ngồi đây tôi lắng nghe
Đê mê lòng tôi khóc
Như oan hồn trách móc
Ôi trăng vàng lẻ loi
Ôi đời, trời biển ơI
Không cố nuôi tình tôi
Nha Trang biển đầy
Tình yêu không có đây
Tôi như là con ốc, bơ vơ nằm trên cát
Chui sâu vào thân xác lưu đầy
Dã tràng ơi! Sao lấp cho vơi sầu này?
(English Version)
Nha Trang, The Day I Came Back
Nha Trang, the day I return,
I’m the only person on the beach in the evening.
I resurrect our fond memories,
I look for a light breeze,
I’m holding on to my dream.
Near the deep sea, we are close to one another.
That night on the beach,
I found my lover in my arms.
This evening, there is still white sand.
The sound of the waves is still here tonight.
Tonight there is still the shining moonlight.
But then there is only me,
Crying for my love upon the beach at night.
White and fragrant sand,
Driven through my clenched fist.
In an unexpected way, the sand pours out,
Unknowing gradually.
Love in the twenties
Always fades quickly.
Henceforth, the pine forests will call your name.
The waves are fondling,
My smooth flesh and soft skin.
Suddenly, the waves vanished,
Palace of gold in the air.
As soon as my love mourns,
Who groans for whom in the moonlit night?
Letting each layer of waves lament.
Oh, Nha Trang, the day I return,
I just sit and listen.
Bewilderedly, my heart is shattered,
As if a cursed soul were whining.
Oh, solitary golden moon!
Oh, life! Oh, the sea!
How come the sea isn’t trying to feed my love?
Nha Trang, the sea is so vast,
But love is out of the picture.
I’m like a snail lying alone in the sand,
Immerse myself in my exiled body.
Oh, sand crab! How will this sadness be filled?
Đặng Hoàng Lan Translated from the song “Nha Trang ngày về” of the musician Phạm Duy.