Thư tình gửi một người – The Love Letter (58)

Thư tình gửi một người (58)

Blao, 22/9/1965

Dao Ánh,

Buổi trưa anh nằm không thể ngủ. Nhạc từ radio vẳng lên rất buồn những My falling love, Tennessee waltz(82). Anh phải ngồi dậy để tránh vẻ rờn rợn lạnh lùng phủ lên thân thể.

Trước mặt anh bây giờ là vùng đồi có trồng cây trà và những căn nhà mái tôn vách ván.

Vaya con Dios(83).

Bao giờ bỏ mặc chốn quen thuộc để trở lại những vùng heo hút như thế này anh cũng phải mất đi vài tuần để tìm lại sự ổn định cho đời sống.

Anh quá nhớ Ánh, nhớ nhà.

Thấy mình như còn dính liền với không khí ở đó. Trời đang kéo về một cơn mưa. Trên vùng cao nguyên bao giờ mưa cũng buồn. Anh vẫn còn nằm nhác nhớm ở đây chưa làm gì cả.

Mưa đã bao cả vùng đồi.

Anh đang ở tạm nhà của một đứa bạn. Chúng nó đã đi dạy cả rồi. Anh nằm lẫn trong vẻ tịnh mịch này và cảm thấy quá sợ hãi. Nơi đây mang hẳn sự âm thầm của một nhà tu.

Đêm hôm qua anh đã uống rượu say đến không còn biết gì và ngủ mê. Đời sống dìu anh vào những vô nghĩa sâu xa tăm tối. Những ngày này chắc anh phải say mỗi đêm để dễ ngủ để tránh bớt nghĩ ngợi về thân thế của mình và cũng bớt nhớ nhung về đó.

Ánh ơi,

Anh đang mỗi ngày một bị cuốn hút vào trong nỗi thắc mắc về sự vô nghĩa. Dù đã bao nhiêu lần anh nghĩ rằng chẳng ai có thể can dự vào đời sống riêng rẽ của ai, nhưng anh vẫn thấy cần thiết sự giúp đỡ của Ánh. Hãy giúp đỡ anh nhiều hơn, để anh đủ can đảm đi xa hơn trên lối dài trùng trùng phía trước. Ánh rảnh rỗi nên ghé đến nhà chơi với Thuý cho vui rồi thỉnh thoảng cùng ghé lên thăm chị Vân.

Ở nhà anh bây giờ vắng lắm. Anh nghĩ rằng mỗi gia đình như một nguồn nước, ở đó có từng con nước nhỏ trôi đi. Mỗi ngày mỗi ngày từng con nước nhỏ đó bỏ nguồn mẹ và tìm về những vùng nước khác.

Đời sống nghĩ thật cũng nản lòng lắm. Đôi lúc anh nghĩ không nên dìu Ánh qua những miền – buồn – thảm này mà một người yêu đời phải phủ nhận, phải quay mặt làm ngơ nhưng rồi anh nhận ra rằng không gì làm mình tha thiết với đời sống hơn những bi đát mà từ đó mình thoát ra cùng với thân phận mình đã gắn bó một lần vào đó.

Anh thương yêu Ánh như thương yêu nỗi buồn. Anh quý mến Ánh như quý mến vẻ trong sáng của tuổi thần thoại đã mất. Anh muốn giữ Ánh đời đời như giữ chính nỗi xót xa của mình. Anh cầu mong sự huyền nhiệm nào đó giữ Ánh mãi gần anh. Sự huyền nhiệm đó mong sẽ lớn dần mãi trong Ánh.

Đã 5 giờ chiều, có lẽ Ánh còn ngồi ở lớp. Không hiểu giờ này ở Huế có mưa không. Ánh có nhìn ra ngoài cửa sổ để thấy tâm hồn mình cũng thênh thang như trời mây ở ngoài kia.

Chúng mình đã có mặt bênh cạnh nhau hơn hai năm rồi. Anh đã dự phần vào hai sinh nhật của Ánh. Hai mùa thu. Hai mùa xuân. Hai mùa hạ. Hai mùa đông. Tình cảm này đã âm thầm sinh sống như một loài rêu xanh mướt trên đá nâu sẫm. Anh nhớ Ánh nhiều quá ở đây. Có lẽ nào rồi một hôm Ánh cũng dứt bỏ vùng đất có anh ở đó mà ra đi. Lúc đó chắc anh cũng chỉ có thể xót xa mà nghĩ rằng mình chưa có được đôi tay nhiệm màu của đời sống.

Ánh ơi, mưa vẫn chưa dứt. Thành phố vắng tanh. Anh ngồi trong quán này một mình như một người khách độc nhất trong một tỉnh lẻ buồn thảm. Sự sống ở đây xem chừng như gắng gượng.

Anh sẽ để ngày tháng ở đây mà nhớ nhung Ánh, nhớ cả vẻ nồng nàn, sự giận hờn và ngay cả những bội bạc nếu có.

Ánh ơi,

Hư vô trải rộng mênh mang. Anh muốn gửi về cho Ánh một ít cùng với giá buốt ở đây.

Anh nhớ Ánh nhớ Ánh.

Hãy bình an và huy hoàng như loài hoa mà Ánh đã một lần mang tên.

Anh chúc Ánh như thế.

Yêu dấu vô cùng.

Trịnh Công Sơn

82) Có lẽ là một trong hai bài hát về tình yêu nổi tiếng thời đó: Can’t help falling in love (with you) do Elvis Presley hát, hoặc bài Wheni I fall in love do Nat King Cole hát; Tennessee waltz là bản nhạc đồng quê lừng danh do Redd Stewart và Pee Wee King sáng tác năm 1946, đến năm 1950 ca khúc này qua giọng hát Patti Page bán được nhiều triệu đĩa, và đến năm 1965 trở thành bài hát chính thức của tiểu bang Tennessee (Hoa Kỳ)

(83) Thuật ngữ Latin, có nghĩa là “Đi cùng Chúa”, cũng là tên một ca khúc nổi tiếng do Larry Russell, Inez James và Buddy Pepper sáng tác năm 1953, từng được rất nhiều ca sĩ tên tuổi hát.

(English Version)

The Love Letter (58)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

Blao, 22.9.1965

Dao Ánh,

This afternoon, I can’t fall asleep. The songs “When I fall in love” and “Tennessee waltz” on the radio seemed quite sad. I have to sit down to shield myself from the cold.

The hills across from me are covered with tea trees and corrugated metal houses.

When I leave my familiar place to go back to these lonely lands, it takes me several weeks to have a steady life.

I’m really missing you and my family.

I always find myself attached to the atmosphere. It’s about to rain. The rains from the highlands are always sorrowful. I’m always here for nothing.

The rain fell throughout the hill.

I’m staying at a friend’s house. He’s gone off to teach. Lying in that quiet place, a feeling of fear engulfed me. The scene here bears the tranquility of a monastery.

Last night I was so drunk I lost consciousness and went to sleep. Life immersed me in profound and dark nonsense. I get drunk every evening these days to fall asleep easily and think less about my destiny and remember this place less.

Dear Ánh,

Every day, I indulge in learning about nonsense. Nevertheless, how many times I think no one can partake in someone’s privacy, I still need your help. In every way help me further, so that I have the courage to pursue on the long path that awaits us. In your spare time, you’d better visit Thuy and Van.

My house is quite deserted now. I believe that each family finds a source of water and small streams their own path. Every day, these little streams depart their mothers in search of others.

I find life very frustrating. Sometimes I don’t think I should make you cross those sad and tragic areas that life lovers have to deny or close their eyes to. But then I realize that nothing makes me more passionate about life than the tragedies I have thrown away from my destiny associated with it.
I love you even more than I love my sadness. I treasure you like I love the purity of my vanished mythical age. I want to keep you for all time like my own pain. I pray for a miracle that you will stand by me and the magic will grow with you forever.

It was five o’clock in the afternoon. Are you still at school? Is it raining in Hue now? You look out the window to see your soul hovering like a cloud?

The two of us have been together for over two years. I attended your birthday twice. Two autumns, two springs, two summers and two winters have gone throughout the seasons. My affection for you has slowly grown into a green moss growing on a dark brown stone. I terribly miss you here. Perhaps someday you will leave me as well. If that is the case, I would only be able to grieve because I do not have the magical hands of life.

Dear Ánh,

The rain continued unabated. The city was deserted. I sat by myself in this bar as the only guest in a lonely, sad city. Life here has become strained.

I will leave the days here and you don’t even have the slightest idea how much I will miss everything about you, your warmth, your anger, and even your betrayal if any.

Dear Ánh,

Nothingness expands endlessly. I want to send you some with the cold here.

I’ve always missed you.

Be at peace and glorious as the flower called after thy name.

I wish you like that.

With the love I have.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: