Thư tình gửi một người – The Love Letter (105)
Thư tình gửi một người (105)
Sài Gòn, 6.11.1996
Dao Ánh ơi,
Nhân có anh Trịnh Cung qua gởi lời thăm Ánh. Lâu hoặc hơi lâu không có tin Ánh. Có vẻ như Ánh không có ý định về thăm lại Sài Gòn nữa phải không. Thời gian qua nhanh quá và hình như chúng ta không còn đủ thì giờ để trau chuốt lại kỷ niệm. Điều gì thích thì làm ngay vì đâu có nhiều thì giờ để tính toán thiệt hơn trong cuộc đời này nữa. Đúng không. Vui thì làm. Buồn thì thôi. Đừng tính toán quá vì điều đó chỉ làm mệt mỏi tâm trí mình.
Ánh như thế nào trong lúc này. Chắc vẫn còn thì giờ lái xe rong trong thành phố một mình phải không.
Vừa qua anh bị rhumatisme(120) kéo dài đến mấy tháng không làm được việc gì cả. Hơi chán nhưng rồi cũng tự thu xếp được.
Sài Gòn đang vẫn tiếp tục mưa và thậm chí mưa kéo dài từ giờ này sang giờ khác giống như Huế những ngày xưa. Nhất là mưa đêm dễ làm mình thức giấc, bật đèn ngồi dậy uống một ly rượu để thưởng thức cái thú ngồi một mình nhớ những chuyện không đâu.
Nhớ Ánh nhưng đôi khi gọi điện không tiện. Trinh, Tâm, Diệu và Tịnh đang ở đây. Cũng đi đi về về hoài như vậy. Đúng ra giờ này anh đang ở Mỹ nhưng vì mệt mỏi về rhumatisme nên dời lại sang năm. Và lại điều kiện ăn ở trong những gia đình người ta không thuận tiện cho lắm nên anh đang ngần ngại. Đòi hỏi một comfort như ở nhà không phải là điều dễ.
Ánh nhớ gọi nếu có thì giờ. Chúc Ánh vui và thỉnh thoảng nếu có thì giờ uống vài ly rượu nhỏ. Affectueusement(121).
Trịnh Công Sơn
(120) Bệnh thấp khớp
(121) Quyến luyến, luyến nhớ
(English Version )
The Love Letter (105)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
Sài Gòn, 6.11.1996
Dear Ánh,
As a matter of fact, Trinh Cung came to see me. It’s been a long time since I’ve had news from you. It appears you have no intention of returning to Saigon. Time passes so fast and it seems that we do not have enough time to rekindle our memories. We should do what we want immediately because we don’t have a lot more time to account for losses in that life. It’s correct? You do it when you’re happy unless you’re not. Don’t think too much because it will only make us weary.
How are you now? You really have time for a city tour all by yourself, don’t you?
I’ve been suffering from rheumatism for several months and there’s nothing I can do. It’s kind of boring, but I can sort it out on my own.
Saigon kept raining for hours like Hue used to. The night rain especially awakens me easily. I turn on the light, sit down and drink a glass of wine to enjoy the fun of sitting alone and not remembering anything.
I miss you, but it doesn’t always make sense to call you. Trinh, Tam, Dieu and Tinh are here. They always come and go like they always do. I was supposed to be in the US, but I’m tired of rheumatism so I’ve postponed it to next year. Living conditions in other families are not very convenient therefore I hesitate too. I know it’s hard to ask for comfort at home.
Don’t forget to call me when you get a chance. Enjoy yourself and enjoy a few glasses of wine with me every now and then.
Miss you.