Thư tình gửi một người – The Love Letter (97)

Thư tình gửi một người (97)

Ho Chi Minh City, 14.8.1989

Dao Ánh ơi,

Lâu lắm mới viết lại tên của Ánh trên tờ thư,

Hôm gặp nhau ở Paris vội vã quá chưa nói được điều gì về cuộc sống riêng tư của mỗi người. Anh về lại Việt Nam ốm mất ba ngày. Bây giờ đã bình thường trở lại.

Bây giờ đang là mùa mưa ở Sài Gòn. Vẫn như xưa những con đường những ngôi nhà quen thuộc.

Gặp Ánh ở Paris thấy Ánh buồn buồn, ít nói anh không hiểu vì sao.

Đời sống có thể làm cho người này không vui và người khác có thể hơi buồn buồn.

Anh tự dưng cảm thấy Ánh không vui lắm trong cuộc sống. Ở đây, anh tự tìm một cách sống riêng để không bao giờ thấy cuộc đời là một sự khổ ải. Sống thì phải vui nếu không thì hãy ngủ dài lâu.

Ánh ơi,

Anh không thấy Ánh thay đổi gì cả. Cứ như vậy mãi mãi. Những kỷ niệm xưa đã nằm trong những bài hát của anh. Ánh thì chẳng giữ lại gì cả. Thế mà cũng hay. Hãy để một người khác giữ và mình thì lãng quên hoặc nhớ trên một văn bản không bao giờ có thực.

Anh nhớ Ánh như những ngày xưa.

Có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được. Bình thường thôi. Anh sống một mình và cố tìm một niềm vui của riêng anh.

Thân yêu,

Trịnh Công Sơn

P.S. Hôm gặp Ánh ở Monge buồn muốn khóc.

(English Version)

The Love Letter (97)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

Ho Chi Minh City, 14.8.1989

Dear Ánh,

A long time ago, I wrote your name again in the letter.

When we met in Paris, we were in a hurry and were unable to talk about our own life. I was sick for three days after I got back to Vietnam, but now I feel okay.

Saigon has a rainy season. They always have the same old streets and the same houses.

When I met you in Paris, you seemed so sad that I couldn’t comprehend why.

Life can make somebody miserable and somebody else a little sad.

All of a sudden, I feel like you’re not very happy with yourself. Here, I find my own way of life in order not to see life as a trial. We would have to live happily, otherwise we would have to sleep a long time.

Dear Ánh,

I can’t see that you have changed at all. Just like usual, I guess. These old mementos are in my songs. I’m not keeping any of it for myself. That’s good. Let someone else keep it as I have already recalled or forgotten myself through the word of my own reflection.

I miss you as much as I ever did.

Happiness has always eluded me. Because I usually live alone and I try to seek my own pleasure.

Dear.

P.S. When I met you in Monge, I felt sad and I wanted to cry.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: