Thư tình gửi một người – The Love Letter (91)
Thư tình gửi một người (91)
Huế, 8.3.1967
Ánh ơi,
Sao im lìm như thế? Anh lo âu không hiểu vì sao lại có sự bặt tăm đó. Anh phải nghĩ là Ánh đang bệnh nặng chứ không thể có lý do nào khác hơn.
Mỗi ngày anh nằm ở nhà chờ tin Ánh. Như thế cũng đã hơn nửa tháng rồi.
Trời đã trở lạnh và mưa từ gần một tuần nay. Buổi sáng thường nằm thật muộn trong chăn như hồi còn ở Đà Lạt. Mưa và lạnh quá rồi cũng nhác đi.
Ánh, dù bệnh hay có chuyện gì cũng phải cố gắng biên về anh ít hàng để anh khỏi lo.
Anh đã gửi vào Ánh hai cái thư và chờ tin mãi từ hôm đó. Chẳng lẽ Ánh ham vui quá đến độ không còn thì giờ viết cho anh. Chúng mình cũng chẳng có chuyện gì để hờn giận nhau.
Anh đang khởi sự thời kỳ dọn mình để bắt đầu viết những ca khúc mới.
Bây giờ là lúc những tiếng động đã lắng xuống, những ồn ào bông đùa đã qua. Anh đang lắng nghe mỗi ngày, đang chờ đợi những tiếng nói lạ lùng hơn khởi hứng cho mình. Ánh có đau ốm gì không. Hãy nói hãy kể cho anh nghe. Buổi trưa thật yên tĩnh. Hàng lá cây vẫn non xanh hồn nhiên.
Những ngày qua anh thấy rõ là đã quá thiếu Ánh. Những bạn bè anh rủ nhau cùng với người yêu đi ciné đi ăn uống thật vui vẻ. Cường-Nhung Phong-Trang Ngạc-Siam Ý-Quỳnh Nga v.v… Anh thấy mình không có lý do gì để góp mặt chung vào đó.
Cũng vì rỗi rảnh nên ngày tháng qua đi nhanh hơn. Chỉ thấy mình ăn, ngủ và hút thuốc. Như thế này rồi sẽ rơi vào cơn buồn bã nặng nề hơn. Như bây giờ là buổi trưa, những đứa nhỏ đi học, Hà đi làm, Thuý ngủ, má sang phố, anh ngồi một mình và lắng tai thật lâu cũng không nghe nổi một tiếng động mạnh nào ngoài tiếng của bàn tay anh xe dịch trên bàn.
Sài Gòn giờ này chắc bắt đầu cho cơn nắng chói chang và tiếng động cơ ầm ĩ. Cho những giờ đón xe bực bội.
Hãy biên thư cho anh rõ về sự vắng bặt dài lâu đó. Ánh không hề thấy mình cũng có trách nhiệm với người yêu. Phải ngấm ngầm nhận ra cái hiệp ước của tình yêu mà mỗi người đều cố gắng giữ gìn một cách tha thiết.
Chắc Ánh cũng sắp thi cử đến nơi. Dù thế nào cũng cho anh biết tin để anh khỏi lo về sự im lặng này.
Anh nhớ Ánh. Thăm Diễm và Vũ.
Yêu dấu,
Anh,
Trịnh Công Sơn
(English Version)
The Love Letter (91)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
Hue, March 8, 1967
Dear Ánh,
How can you be so quiet? I am worried and I fail to understand why there is so much absence. I had to assume you were seriously ill and there was no other reason.
Every day, I stay home until I hear from you. This has been over a month.
The weather’s been cold and rainy for the past week. In the morning, I usually go to bed late like in the days of Da Lat. It’s raining and cold in here and I’m too lazy to go outside.
My dear, regardless of whether you’re sick or something happens, you should write me a few lines to stop me from worrying.
I wrote you two letters and waited for you to respond that day. Perhaps you have too much of a hobby to write to me. Let’s not blame ourselves.
I’m gearing up to write new songs.
Now is the time when the noises have diminished and our playing time is over. I listen every day and I expect bizarre voices to inspire me. Are you sick? Please let me know. We have a very quiet afternoon. The leaves of the trees remain young and pure.
I’ve obviously missed you a lot in the last few days. My friends decided to go to the movies and dine with their loved ones, including Cuong and Nhung, Phong and Trang, Ngac and Siam, Y and Quynh Nga. I was under the impression that I had no reason to be involved.
Since I’ve had my spare time, the days go by quicker. I do nothing but eat, sleep and smoke. In this way, I shall fall into a more severe sorrow. It’s midday now. Children go to school, Ha goes to work, Thuy sleeps and my mother walks down the street. I have been sitting alone and listening for a long time, but I hear no sound except the sound of my hand moving around the table.
At that point, Saigon must have started with the blazing sun, noisy engines, and frustrating pickup times.
Please write to me with respect to this lengthy absence. You never felt responsible towards your lover. You must secretly fulfill the covenant of love that everyone endeavors to fulfill.
You will likely take the exam soon. Let me know so I’m not worried about this silence.
I miss you.
Send my regards to Diem and Vu.
With love.