Thư tình gửi một người – The Love Letter (83)

Thư tình gửi một người (83)

Huế, 28.11.1966

Ma chère Ánh

Đêm trình diễn đã qua một hôm. Mưa như thác và nước dâng cao mà số người đến nghe cũng lên đến gần 600. Những con đường đưa về toà Viện trưởng sinh viên học sinh và quan khách đã che dù, mặc áo mưa lũ lượt kéo đến. Phút nhìn thấy đã làm anh bớt nản đi một phần. Và buổi trình diễn đã thật khả quan và thành công ngoài dự đoán. Anh đã hát hay hơn những lần trước. Nhìn đám người ngoại quốc hát thầm theo, anh đã thấy khích động phần nào. Có một đại uý mắt đỏ hoe lên bày tỏ cảm tình với anh sau anh Lê Văn Hảo ở đại học. Cũng có một số nhỏ đánh bạo đến xin chữ ký anh. Thế rồi cũng xong. Và bây giờ anh phải đáp lễ bằng cách đến ăn ở một vài nơi đã mời ngay đêm đó như Wulf giáo sư người Đức và Jeannie đêm nay, một cô đầm vừa ở Pháp sang dạy đại học ở đây.

Tiếc là không có Ánh ở đây để cùng da dũ chỗ này chỗ nọ với anh trong những ngày giá rét này.

Tất cả vẻ nhộn nhàng đó cũng đã xoá đi và trả anh về với sáng chiều xám ngắt. Anh Ý và anh lại lội mưa suốt giờ ở ngoài đường hay trong những quán cà phê.

Anh đang chờ có máy bay để vào. Mong là sẽ vào cùng với thư này đến Ánh.

Những ngày vắng anh Ánh đã làm những gì ngoài giờ học. Chắc cũng đã bắt đầu có fans rồi phải không. Anh vẫn mong là chẳng có ai đến thăm Ánh ở đó ngoài anh. Điều bất hạnh đó anh nghĩ là không bao giờ có cả.

Sài Gòn bây giờ còn mưa không. Mưa Sài Gòn mưa Huế mưa Hà Nội, mưa nào cũng tẻ ngắt như nhau nếu chúng mình bỗng dưng thành kẻ lạ.

Ánh ơi, anh sẽ viết một loại ca khúc làm kinh cầu nguyện cho những kẻ yêu nhau. Hãy yêu và tìm sự trường cửu ở trong đó.

Nhớ Ánh nhớ Ánh vô cùng vô cùng. Có giận anh không sao im lìm như thế.

T’embrasse

Trịnh Công Sơn

(English Version)

The Love Letter (83)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

Huế, 28.11.1966

My dear Ánh,

The performance night passed a day. It was raining like a cascade and the water was rising, but the number of people who came to listen was about 600 people. Crowds of students and other officials wearing umbrellas and raincoats gathered on the routes leading to the School Institute. As soon as I saw the crowd, I felt relief. The show was extremely satisfying and went above and beyond expectations. I sang better than I ever did. When I watched the foreigners sing-along, I felt somewhat agitated. After Mr. Le Van Hao spoke, a captain with red eyes expressed his feelings. Some young people also wanted my signature. It’s all well and good. I must now reply by going to certain places that evening, such as German Professor Wulf and Jeannie, a woman who came all the way from France to teach university here.

Sadly, you are not here to spend time with me here and there on those cold days.

All these energetic activities have ended, and I am back in the dull mornings and at night. Y and I wade in the rain all the time in the street or in coffee shops.

I’m waiting for a flight to get back. I hope I can arrive at the same time as the letter.

While I was away, what did you do after school?

You must have begun to have fans, haven’t you? I still hope nobody comes to see you there, but I and that misfortune never come.

Is Saigon still raining now? The rain in Saigon, Hue or Hanoi will be tedious if we suddenly become a stranger.

My dear, I will write a few songs in prayer for those who love each other. Always love and seek in love.

I miss you very much. Do you have a grudge against me? Why are you keeping quiet?

Let me embrace you.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: