Thư tình gửi một người – The Love Letter (82)

Thư tình gửi một người (82)

Huế, 21.11.1966.

Ánh của anh,

Đêm thì lạnh và gió mà sự yêu thương Ánh thì đã không còn đủ ngôn từ để gọi. Nỗi nhớ mong nằm trên cao thành phố mùa Đông. Anh chỉ biết âm thầm như thế và bỗng thấy thành phố chỉ còn lại căn nhà của anh. Ngoài ra thì không còn gì để mong chờ ở đây ngoài cơn nước lũ của tháng mười.

Anh vừa nhận dược cuốn catalogue của Hội Hoạ Sĩ trẻ do Cung gửi ra. Cung bảo là có Ánh và Diễm đêm hôm đó. Anh cũng thấy vui mừng vì Ánh tham dự vào những sinh hoạt đó. Hãy vui chơi và thương anh.

Buổi sáng nào ở đây cũng dày sương mù. Vòm cầu hình vòng cung đã nhờ thế mà đẹp hơn.

Bọn sinh viên ở đây đang chuẩn bị để nhờ anh trình bày nhạc. Không thấy hứng thú gì nhưng cũng không thể từ chối. Anh Lê Văn Hảo có đến mời anh làm một buổi phiếm luận (causeries) về những kinh nghiệm của đời viết nhạc cho sinh viên anh ấy nghe ở Văn khoa. Nhưng thấy nản nên anh không nhận lời.

Đã qua thêm một thứ bảy và một chủ nhật ở đây.

Gió lao xao trên hàng lá ngoài kia như một cơn mưa lớn.

Mỗi ngày anh ra phố từ sáng sớm để ngồi uống cà phê với anh Ý. Cho đỡ buồn thôi chứ cũng chẳng biết phải làm gì khác. Cường thì bận bịu với đứa con mới ra đời và lo thêm cho phòng tranh ở Đà Nẵng nên cũng ít gặp để đi chơi với nhau.

Tập ca khúc của anh kiểm duyệt bị bỏ ba bản chẳng hiểu trong đó đa arranger được chưa.

Những đêm về đây anh không ngừng nằm mơ thấy Ánh. Nhiều lúc nghĩ về Ánh anh mơ hồ thấy có một cái gì chưa thoả đáng giữa chúng mình. Ánh vẫn còn một vài cử chỉ khiến anh khó hiểu. Thoang thoáng nghĩ rằng Ánh chưa tha thiết gì với anh. Mong chỉ là những cái nhìn nhầm lẫn về phần anh mà thôi.

Anh cũng đã nghĩ rằng nếu sau này có một lầm lỗi gì thì điều đó chẳng sẽ bao giờ ở về phía anh cả.

Thấy thiếu Ánh vô cùng. Hãy yêu thương nhau hơn nữa nghe em.

Je t’embrasse

Trịnh Công Sơn

(English Version)

The Love Letter (82)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

Huế, 21.11. 1966

My dear Ánh,

The evening was very cold and breezy, but my love for you didn’t have enough words to call it. My nostalgia was here, the wintery city on this high plateau. I quietly remembered this way and realized that only my house had stayed in the city. Moreover, nothing can be expected here, except for the October flood.

Cung sent me over the catalogue for the Young Painters Association. Cung said you and Diem were together that night. I am glad that you attended those activities. Enjoy yourself, but never forget to love me.

This place gets foggy every morning. The bridge in the shape of an arc made it more beautiful.

The students here are asking me to perform music. I’m not interested, but I can’t turn it down. Mr. Le Van Hao invited me to talk about my experience in writing music to his students at Literature, University but I got discouraged, so I refused.

Another Saturday and Sunday passed.

The wind was howling on the leaves outside like a rainstorm.

Every day, I go out on the street early in the morning and have coffee with Y. This relieves my sadness. I have no idea what else to do. Cuong gets busy with his young child and runs a gallery in Danang, so he seldom hangs out with us. My songbook was censored and three copies were withdrawn. I don’t know it has been arranged yet.

Those nights, I dreamt about you all the time. Sometimes when I thought about you, there was something inadequate between us. You still had a couple of gestures that I wasn’t comfortable with. All of a sudden I thought you weren’t into me. I hope this is just a false assumption.

I also believe that if something goes wrong in the future, it will never come from my side.

I’m really missing you. Let’s love each other even more.

Let me embrace you tightly.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: