Thư tình gửi một người – The Love Letter (80)
Thư tình gửi một người (80)
Huế, 17.11.1966
Ánh thân yêu,
Buổi sáng đầu tiên ở thành phố anh trở về có trời lành lạnh của mùa đông và những gốc cây đen bám đầy rêu xanh thật mượt.
Đã đưa tất cả những gói đồ Ánh gửi.
Ý và Cường gặp anh mừng rỡ thật cảm động. Anh được hoãn như cũ.
Trời buổi sáng mây mù nhưng không mưa. Dòng sông nước đục ngầu, màu nước ngày lụt lội.
Buổi sáng anh dậy sớm và thấy mình như lẫn hẳn vào trong cái im lặng của thành phố. Những tiếng động ì ầm của Sài Gòn giờ như đã chìm hẳn thật xa xăm.
Thành phố vẫn chưa có gì thay đổi. Buổi sáng, anh đứng ở balcon nhìn mấy cô bé đi học mà tưởng như cũng có Ánh đang từ phía bên kia cầu đi sang. Cái áo nâu ngày đó chắc bây giờ Ánh phải mặc cao đến gối. Như thế mà cũng đã nhiều năm rồi đó. Anh đã nhìn Ánh lớn lên từ balcon nhà anh. Cho đến một hôm nào thì thấy đã không thể nhìn bàng quang nữa được.
Sáng nay Ý và Cường sẽ lên đây đi ăn sáng với anh. Anh dậy từ lúc 6g30. Ngồi ở thềm balcon hút thuốc và bàn tay thì lạnh như đã có lần Ánh thấy lạnh như thế.
Đã có một ít nắng nằm trên đọt cây cao đằng xa. Trời đẹp lạ lùng đó Ánh.
Buổi tối ở nhà. Trên trời có một vành trăng nhỏ.
Con đường trước mặt vắng và buồn.
Anh bỗng thấy thiếu Ánh kỳ lạ.
Lúc sáng đi ngang nhà Ánh thấy cửa đóng kín mít. Không còn một khóm dạ lan nào phía trước. Anh như đoán thấy vẻ hoang vắng bên trong. Trong mỗi căn nhà đã có những chỗ đứng, chỗ ngồi, chỗ nằm của từng đứa con. Tiếng nói tiếng cười như cũng vướng mắc đâu đó. Nên anh thường vẫn khó quên nơi mình đã lớn lên đã sống đã ở. Mùa xuân én sẽ về, lá sẽ xanh và những người thân mình cũng sẽ nhớ mình hơn bao giờ cả. Giữa những ồ ạt kéo về vui như hội của Tết, sự vắng mặt của mình là cả một điều tủi lòng.
Trăng đã xáo tan trên trời và mưa cũng đã rì rào trên hàng lá.
Mùa đông ở Huế kể cũng buồn lạ.
Giờ này chắc Ánh đang sửa soạn đi ngủ. Ngủ để khởi đầu cho một đời sống riêng tư của mình. Ngủ cũng để quên bớt một ít buồn phiền của ngày.
(English Version)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
Huế, 17.11.1966
Dear Ánh,
The first morning when I went back to this town, it was cold in chilly and the black trees were sheltered with lush green moss.
I delivered all those packages you sent.
Y and Cuong were very pleased and profoundly touched when we met. My military service has been rescheduled.
The morning was overcast, but there was no rainfall. It was muddy with the color of the floodwater.
In the morning, I get up early, I find myself totally lost in the tranquillity of the city. The noise of Saigon now seems to have calmed down well away.
The city remains unchanged. I used to watch girls go to school in the morning. But it sounded like you were coming across the bridge as well. The brown dress you wore that day should be knee-high now. I’ve seen you grow up out of my balcony for years. Until one day I’ll never be able to look at you with indifference.
This morning, Y and Cuong came up here to have breakfast with me.
I got up at 6:30 in the morning. I sat on the balcony and I had a cigarette. My hand was colder than you ever felt before.
There was a little sunlight over the tree in the distance. It was such an incredibly beautiful space.
I remained at home at night. There was a little moonlight in the sky.
It was an empty and sad road.
All of a sudden I miss you differently.
That morning, when I walked through your house, the door was closed. There weren’t a bunch of orchids outside the house anymore. I could see a wilderness inside. Each house had space where each child could stand, sit and lie down. Their voices and laughter were also tangled up somewhere in the house, so I could still remember where I lived and grew up. In springtime, the swallow would come, the leaves would be green and the ones we love would be missed more than ever. In the midst of the excitement of the Tet festival, our absence was painful.
The moon was concealed from the sky and the rain whispered gently over the leaves.
It was also a sad winter in Hue.
You’re likely ready for bed now. We sleep to begin our own life and forget some sadness throughout the day.
.