Thư tình gửi một người – The Love Letter (79)

Thư tình gửi một người (79)

Đà Nẵng, 12.11.1966

Ánh ơi,

Mưa từ đêm qua như thác đổ. Buổi sáng anh thức dậy trong cái giá rét của những ngày khởi đông. Ra phố uống cà phê vừa về. Và nằm trống trải chờ từng ngày từng giờ phút thật dài đi qua. Một ngày bỗng nặng nề, chậm chạp hơn. Sao những lần đi chơi với Ánh lại nhanh thế. Bây giờ phải ngồi không cho đến 15/11 mới ra trình diện lại. Sáng 16/11 chắc anh về Huế.

Anh đang thấy vừa nhớ Huế vừa nhớ Sài Gòn. Ở trong một thành phố giằng co giữa hai nơi muốn quay về trong một lúc. Những ngày này anh chỉ còn ngồi đốt thuốc cho quên bớt sự thừa thãi của mình.

Hãy viết thư về Huế cho anh.

Anh có nhờ Thích thứ bảy này lại đón Ánh và Diễm đi chơi.

Hãy đi chơi thật nhiều để quen thuộc thành phố và một lúc nào đó mình sẽ thấy thành phố ở ngoài mình, không cần thiết, không quyến rũ. Rồi sẽ muốn quay về yên nghỉ trong cái đơn độc của mình. Sẽ thấy cái hào nhoáng trong thành phố không còn dễ lôi cuốn mình vào trong thác lũ của nó. Lúc đó mình sẽ nghênh ngang, bình thường và thoải mái hơn.

Anh đang nhớ Ánh trong hình vóc đơn giản của quần velours màu beige nhạt và áo chemise hoa, tóc cột hai bên.

Những phút Ánh đơn giản là những lần anh thấy gần Ánh nhất. Hãy đơn giản từ trong tâm hồn để cái khoảng – cách – vô – ích không dựng lên, không thành hình. Dù cái écart đó chỉ mỏng như một sợi tóc.

Anh có thấy anh Tuấn ở đây hai lần. Thành phố này đang đầy rẫy những chợ đen, ăn cắp, làm giàu phi pháp và con gái hư. Sẽ tan hoang cả khi người ngoại quốc đã rút đi. Người ta sẽ mất đi hàng tỷ năm cũng chưa xây dựng lại nổi cái ý thức trong con người.

Giờ này chắc Ánh đang ngồi yên trên một ghế gỗ ở Văn khoa. Ánh hãy phóng tầm mắt trên một độ dài mấy nghìn cây số để nhìn mưa Đà Nẵng mưa Huế. Vẻ buồn dán sát vào từng song cửa rỉ sét, từng vách nhà mốc đen. Anh nhớ đến những ngón tay mùa đông rất lạnh của Ánh. Những ngón tay đã nhốt kín cả một vòm trời đầy lá non xanh của mùa xuân, mùa thu, mùa hạ ở Huế.

Anh sẽ về Huế để nhìn giòng sông trước mặt và ngồi uống cà phê để nhìn thành phố trời mưa cho Ánh.

Sắp hết tháng 11, rồi tháng 12. Tháng giêng Ánh sẽ có thêm một tuổi. Phần anh sẽ thấy mình cằn cỗi thêm mà hư vô thì vẫn che mù trước mặt.

Có những đời sống không hề biết than van. Có những đời sống lại kêu rêu quá nhiều. Đó cũng là một thứ ý thức bi đát bắt con người phải dời chỗ mãi trong phần tâm thức của mình.

Buổi sáng nhạc thật êm. Anh nhớ về một góc nào đó thật ấm cúng chúng mình ngồi uống nước với nhau.

Này Ánh, Ánh hãy kể rất thầm cho anh nghe về tình yêu của Ánh(?). Có gì buồn không.

Trời vẫn còn mưa thật nhiều và mây xám rất nặng trên cao. Gió cũng nhiều lắm. Nghe nói có bão ở Hoàng Sa.

Hãy kể rất thầm cho anh nghe về tình yêu của Ánh.

Anh,

Trịnh Công Sơn

(English Version)

The Love Letter (79)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

Đà Nẵng, 12.11.1966

Dear Ánh,

Yesterday evening, it rained like a cascade. In the morning, I wake up in the coldness of a winter day. I just come to town for coffee, then lie in the emptiness and wait for days and hours to pass. It suddenly makes the days heavier and slower. When I go out with you, the clock flies. There’s not much I can do until November 15. On the 16th of November, I shall return to Hue in the morning.

I remember what happened to Hue and Saigon. I’m thinking about going back to two places at one time. Nowadays, I sit down and burn cigarettes to forget my redundancy.

Send me a letter about Hue.

I asked Thich if he could pick you up with Diem on Saturday. Come out a lot to familiarize yourself with the city and at some point, you will find that the city is no longer a necessity and less attractive. Then you will want to be back to rest in your solitude. You will discover that the splendor of the city no longer easily leads you in its prosperity. At this moment, we can be haughty, quiet, and comfortable.

I remember you in the simple shape of light beige velvet trousers and a floral shirt with hair tied at the sides.

When you’re simple, it makes me feel closer. The simplicity of the heart renders the gap useless to build even if the difference is as fine as a hair.

I have seen Mr. Tuấn here twice. The city is filled with black markets, theft, illegal enrichment, and nasty girls. We will be destroyed even if foreigners leave. Human beings need billions of years to rebuild the consciousness of man.

You’re probably still sitting in a wood chair at the University of Literature at the moment. Don’t lose sight of thousands of miles of rain in Da Nang and Hue. The sadness seemed to be attached to all the rusty doors, to all the black molded house walls. I remember those really cold winter fingers of yours. Those fingers blocked a whole sky full of young green leaves from spring, fall, and summer in Hue.

I’m coming back to Hue to look at the river in front of me. Next, I sat down and drank coffee to watch the city rain.

It’s in late November and then in December. There will be a year left in January.

I feel more sterile, but nothingness remains that I need to deal with.

Some people don’t have a way of complaining. There are people who feel too sorry for themselves. It is also a sort of tragic awareness that people are constantly changing in their minds.

The music is very tranquil in the morning. I remember the warm spot where we went for a drink.

Tell me about your love in great secrecy. Is there anything melancholy about this love? The rain is pouring heavily and thick gray clouds are overhead. It’s windy. It looks like there is a storm in Hoang Sa.

Tell me very secretly about your love.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: