Thư tình gửi một người – The Love Letter (77)

Thư tình gửi một người (77)

8.10.1966

Dao Ánh thân yêu,

Sáng nay anh đi Đà Lạt. Chiều hôm qua mang thùng sách lại cho Ánh nhưng Ánh đã về nhà. Độ một tuần anh về lại. Đã đọc thư Ánh và cảm động vô cùng. Nhớ đón nghe đài VOA giới thiệu anh. Khoảng 17/10 đài VOA sẽ có mục phỏng vấn anh như lần trước ở đài Sài Gòn. Đáng lý buổi sáng nay chúng mình phải đi chơi với nhau nhưng buổi sáng ở Thanh Quan(105) không cho đến thăm nên đành chịu.

Anh nhớ Ánh lắm dù đang ở chung trong thành phố này và mỗi ngày vẫn có thể gặp nhau. Thôi chờ anh về lại vậy nhé.

T’embrasse.

Có nhiều chuyện anh định nói riêng với Ánh nhưng chưa có dịp nào. Thôi chờ về hẵng hay. Cho anh ru môi đó và năm ngón tay củta bao nhiêu mùa đã qua ở Huế. Thương yêu vô ngần.

Anh đang ở phòng triển lãm và trời mù xám trên cao.

Anh.


Ánh,

Buổi sáng anh thức dậy thật sớm và đến Thanh Quan tìm Ánh nhưng cửa phòng khách chưa mở nên phải đi ngay.

Chuyến máy bay hômg qua bị annulé(106) vì bão. Ngồi chờ suốt sáu tiếng trên sân bay một mình thật buồn nản.

Hãy đi chơi thật vui vẻ ngày chủ nhật và nhớ đến anh. Được không?

Anh đang ngồi tại Air VN. Anh đi nghỉ ngơi ít hôm và arranger(107) một vài chuyện lặt vặt. Sẽ về gặp Ánh trong tuần sau. Sao nhớ Ánh lạ lùng thế Ánh.

Đã nghĩ thế nào về Sài Gòn.

Thân yêu,


(105) Cư xá Thanh Quan nằm trên dường Hiền Vương (Sài Gòn), nơi Ngô Vũ Dao Ánh ở khi từ Huế vào. Những năm ấy, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có sáng tác bài Thanh Quan ca

(106) Huỷ chuyến bay

(107) Sắp xếp

(English Version)

The Love Letter (77)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

8.10.1966

My dear Dao Ánh,

This morning I was in Da Lat. Yesterday afternoon, I brought you a pack of books, but you came home. I will be back for about a week. When I read your letter, I was profoundly affected. Don’t forget to hear VOA’s introduction.VOA will interview me on the 17th of October as the last time in Saigon. We were supposed to go out this morning, but I wasn’t allowed to visit Thanh Quan in the morning, so there was nothing we could do.

I miss you so much, even though we live in this town, and we still get to see each other every day.

Hold on until I get back and I will embrace you tightly.

I intend to say a lot of things to you privately, but I have no chance. I guess I’ll just have to see. Let me lull your lip and five fingers with so many seasons passing through Hue. With all my love.

I was in the gallery while the sky turned gray above.


Dear Ánh,

In the morning, I woke up very early and went to Thanh Quan to look for you, but the living room door was locked so I left.

Yesterday’s flight was canceled as a result of the storm. It made me very sad to wait six hours alone at the airport.

Does it feel good if you spend a good Sunday outside and miss me?

I’m sitting in an airport chair. I’ll rest for a few days and take care of a few errands. I’m coming back next week to see you. Why am I missing you so much?

How do you feel about Saigon?

With love.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: