Thư tình gửi một người – The Love Letter (68)

Thư tình gửi một người (68)

Đà Lạt, 3/5/1966

Dao Ánh

Anh từ Sài Gòn về Blao nhận được thư Ánh gửi đi từ 27/3.

Anh cảm ơn – và cám ơn cả những quên đi về sự bất hoà giữa chúng mình đã qua.

Ngày mai Tịnh về Huế và anh trở lại Sài Gòn vài ngày trước khi lên lại đây để về Huế. Đà Lạt và miền cao nguyên đã có những chiều mưa thật buồn. Sài Gòn thì đã nóng như thiêu đốt. Không khí đấu tranh đã lắng xuống nhưng chắc vẫn âm ỉ bên trong.

Lâu quá anh không hề biết Ánh như thế nào nhưng anh nghĩ rằng Ánh đã lớn hơn nhiều, bằng chứng là bức thư anh vừa nhận được.

Dự định làm récital vào tháng 5 này chắc khó thực hiện được vì không khí căng thẳng ở ngoài đó. Dù thế nào anh cũng cố để làm một lần để Ánh làm người khách danh dự cho buổi đó. Anh định tổ chức vào 24/5 nhưng tình hình biến đổi hẳn dự định. Thật cũng đáng buồn.

Có nhiều chuyện để kể Ánh nghe nhưng để dành hè về hẵng nói.

Anh rất nhớ giòng sông đó, hàng phượng đó và cả vùng lá xanh non bốn mùa.

Những ngày qua có nhiều lần viết thư thật dài cho Ánh rồi ngồi đốt nhìn lửa cháy mà nghĩ như mình đã gửi đi cho người khuất mặt.

Bây giờ là đêm Đà Lạt. Tịnh và anh vừa uống cà phê ở nhà thuỷ tạ về. Đêm sương mù và lạnh.

Anh nhớ lại mình đã sống qua những tháng vô vọng nhất của tuổi.

Những ngày sau này anh chỉ làm mỗi những bản nhạc dính liền với thân phận, quê hương và đất đá. Anh đang mong có được hồi sinh để trở về làm lại những bài tình ca như mọi người vẫn mong nhất là bọn văn nghệ sĩ ở Sài Gòn. Anh sắp về. Mong những ngày mùa hạ thật bình an, thật đẹp chờ anh ở đó. Anh đang lo lắng và xem như nỗi bất an là một bất hạnh chưa hề rời bỏ mình những ngày cũ. Mùa hạ này cho Ánh đi về với áo lụa. Anh đã thấy vắng hoa mặt trời nên không gửi được lời thăm của Ánh.

Buổi chiều, anh ngồi trên một triền thung lũng nghe tiếng lục lạc reo từ cổ một con bò đang gặm cỏ. Thấy nhớ quê hương hơn bao giờ, quê hương rất nhỏ, rất thanh bình, ở đó có Ánh đi về dưới bóng mát của những vòm lá non. Thăm Ánh thật hạnh phúc ở đó.

Hẹn gặp lại Ánh rạng rỡ như bao giờ.

Anh.

Trinh Công Sơn

(English Version)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

The Love Letter (68)

Đà Lạt,

3/5/1966

Dao Ánh,

I came back from Saigon to Blao and got your letter dated March 27th.

I am thankful that I have forgotten the disagreement among us.

Tomorrow, Tinh is going back to Hue and I spent a couple of days in Saigon before coming back here. Afterward, I’m off to Hue. At this point, Da Lat and the highlands appeared afternoon rains while Saigon was scorching hot. The fighting atmosphere has calmed down, but it must still be smoldering inside.

I have not known you for a long time, but I think you have grown considerably, as the letter I have just received shows.

I plan a solo concert in May, but that can be hard to do due to the stressful situation. In any case, I will try to make you the guest of honor of this event once. I intend to organize it for May 24th, but the situation has changed my plan. That’s the sad part.

I have a bunch of stories to tell you, but I’ll tell you all about them this summer.

I am missing the river, the phoenix, and the young green leaves of the four seasons.

In the past few days, on several occasions, I wrote you letters and burned them, and I looked at the fire, but I thought I had sent them to someone who was away.

It’s nighttime at Da Lat Tinh and I just got a coffee at Thuy Ta’s. It’s a misty, cold night.

I remember going through the most hopeless days of my lifetime.

Nowadays, I only compose songs about my identity, my hometown, and the land.I want to rewrite love songs as everyone awaited, especially Saigon artists.

I’m coming home soon. I look forward to some peaceful, beautiful summer days. I am worried and see insecurity as a misfortune that has never left me in recent days. This summer, I see you walking home in a silk dress. Sunflowers cannot send me your wishes as they are not in bloom this season.

In the afternoon, I sat on the side of a valley and heard the sound of cows nibbling on the grass.I miss my home more than ever where there is a peaceful little homeland with your step beneath the canopy of young leaves. May you live happily at home.

I always see you glowing.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: