Thư tình gửi một người – The Love Letter (65)
Thư tình gửi một người (65)
Blao, 8/11/1965.
d.a.
Buổi chiều anh thức dậy sau một giấc ngủ mê muội.
Anh vừa về đến đây lúc sáng. 5g sáng anh trở dậy một mình trong căn phòng trên đồi cao ở Đà Lạt của anh Cường. Cường còn ngủ. Anh mở cửa và ra về một mình. Ngoài trời sương mù và lạnh buốt. Con ngựa trong khu vườn đầy hoa phù du và mimosa cũng đã lang thang trên bãi cỏ xanh. Anh lấy vé xe về đây đi qua những bờ bụi hoa mặt trời vàng chói. Anh nhớ đến năm ngoái cũng mùa này hoa ấy nở và anh kể lể về vẻ đẹp đó cho Ánh nghe. Bây giờ bỗng dưng nghĩ rằng tất cả những điều đó đã là vết tích của dĩ vãng. Cũng bây giờ trên những chuyến di chuyển anh chỉ còn có thể nói lại những điều đã cũ đó với riêng mình anh.
Anh đã đoán thấy những ngày buồn bã này từ trước, từ những giờ phút êm ả nhất đã sống qua.
Anh lên Đà Lạt hôm 3/11 thì Cường đã đi Nha Trang. Anh ra bến xe lấy vé đi Nha Trang ngay để tìm Cường thì Cường lại đã trở về Đà Lạt. Đuổi bắt nhau bằng những khoảng đường dài thật nhọc nhằn. Ở lại Nha Trang anh có đến gặp Hằng và ở lại ăn cơm. Rồi lại về Đà Lạt chiều hôm qua và sáng sớm thì về đây. Anh thấy cần đi nhiều để khỏi phải nghĩ ngợi cũng như đang cố gắng làm việc nhiều để tránh bớt buồn phiền.
Suốt mấy tháng nay anh sống bằng hình ảnh của người rừng. Tóc tai anh cứ mặc nó mọc dài đến buồn cười. Cho đến chiều nay có lá thư đầu tiên của Ánh từ dạo anh xa Huế đến giờ thì anh mới bước vào tiệm hớt tóc. Sau những ngày đi xa trở về, căn phòng đã đầy rác rến của chim sẻ mang đến. Căn phòng thật lạnh lùng và ẩm mốc. Anh nằm đây một mình. Đôi lúc thấy bỡ ngỡ hơn với chính mình.
Anh đang thắp nến viết thư cho Ánh. Trời đã sắp tối ngoài kia.
Mỗi tối anh ra ngoài ăn cơm và trở về ngồi im hút thuốc.
Anh tự pha lấy cà phê cho mình và ngồi đầu óc rỗng tuếch cho đến khuya.
Anh vừa viết xong bốn bản nhạc mới. Khá hay. Hôm nào rỗi chép gửi về cho Ánh. Anh đang bước vào một giai đoạn ù lì nhất. Những ngày tha thiết đã qua đi. Anh trở lại với những năm âm thầm cũ.
Cơn mưa đã đổ xuống ngoài trời. Trên này mưa thì thật buồn. Sau cơn mưa này anh lại phải ra phố ăn cơm tối. Cứ như thế rồi đến đâu anh cũng chẳng hiểu.
Đọc ngang câu “j’ai l’espérance que tu n’es pas seul”(87) anh thấy bỗng dưng muốn cười. Muốn cười vì thấy mình quá đơn độc, quá buồn bã.
Anh cũng đã hiểu điều đó hơn ai hết.
Mưa vẫn còn rì rào và trời xuống tối.
Bây giờ ở Huế chắc cũng đang mưa.
Những khóm hoa mặt trời đã trở lại cùng khắp ở đây. Anh nhớ như đã có lần gọi mùa này là mùa sinh nhật Ánh.
Anh đang nhớ lắm hàng cây long não mùa này ướt sũng và đêm gió lao xao trên đó. Hàng cây đã chứng kiến những mùa thu, hạ, xuân, đông đi qua.
Anh chẳng còn gì bây giờ. Những điều mong ước đang tàn rụi lần. Mọi người bỏ đi. Có lần anh mơ thấy cả một đoàn người bỏ đi. Đoàn người mang tên Ánh.
Anh vừa từ phố trở về. Ra đến phố ăn cơm thì chỉ còn duy nhất một tiệm. Những cửa hàng kia đã đóng kín. Mới 9g30. Ở đây trời mưa mọi người đi ngủ sớm hơn thường lệ. Anh ăn xong và vừa về. Phố vắng tanh. Có chiếc xe Jeep vừa bị rơi xuống hố. Chẳng có ai chết. Thật may mắn. Những may mắn thường có để cứu vớt bớt những u ám trên đời sống này. May mắn bây giờ cũng đã xa anh.
Đêm vẫn còn mưa. Anh đi qua một bãi đất đỏ bùn lầy. Đời sống ở đây ngẫm ra đôi lúc cũng thấy giật mình. Thật quá chơ vơ.
Anh vừa chế xong tách cà phê. Mỗi đêm anh thường pha cà phê uống và hút thuốc ngồi hàng giờ không nghĩ gì. Mưa gõ rất đều trên mái nhà nghe buồn và đều đặn.
Bây giờ anh không còn mơ ước gì. Cũng chẳng dám mơ ước gì. Những gì sẽ đến sẽ đi anh đều nhận chịu cho mình tất cả. Thế tiện hơn. Thỉnh thoảng buồn anh thường mang bàn tay mình ra nhìn những đường chỉ có thay đổi gì không.
Anh cầu mong cho mọi người bình an. Cho Ánh bình an. Những ngày vui trên đời sống này rất ít. Anh cũng chẳng có được bao nhiêu. Anh cầu mong cho Ánh còn mãi niềm kiêu hãnh của tuổi đó và hạnh phúc trong niềm kiêu hãnh đó nghìn đời.
Nếu có dịp hãy nhìn vào đời sống anh xa hơn. Anh chỉ còn một lời tự thú trong lúc này là anh đang buồn bã hơn bao giờ và chịu đựng nỗi buồn đó với riêng mình mà thôi. Cũng chẳng quan trọng gì cho mọi người về tin một người vừa vắng mặt trên trái đất. Hàng ngày vẫn có. Hàng ngày vẫn qua.
Trịnh Công Sơn
(87) “Em hy vọng rằng anh không cô đơn”
(English Version)
The Love Letter (65)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
Blao, 8/11/1965
Dao Ánh,
This afternoon I woke up from a deep sleep.
I just come back here in the morning. At five o’clock in the morning, I awoke by myself in Cuong’s room on a high hill in Da Lat. Cường is still sleeping. I opened the door and walked out on my own. That was misty and cold outside. The horse in the garden filled with hibiscus and mimosa strolled on the verdant lawn.I got a ticket to come back here. Along the way, I went through the bushes of bright yellow sunflowers. I remembered last year when sunflowers bloomed and I talked to you about how beautiful they are. All of a sudden, I say to myself that all of this is nothing more than traces of the past. At this point in my journey, I can only reiterate these memories.
I have seen those sad days before, since the calmer hours I have lived.
I arrived in Da Lat on the 3rd of November, when Cuong visited Nha Trang. I went to the bus station to pick up a ticket for Nha Tranng at once to find him, but Cuong came back to Dalat. It’s exhausting to run after one another over long distances. In Nha Trang, I visited Hang and had a meal with her. Following this, I returned to Da Lat yesterday afternoon and came back here early in the morning. I think I must spend a lot of time travelling to stop thinking and working hard not to be sad.
I lived like a man in the jungle for months. I look weird with long hair. Until this afternoon, when I got your first letter from the day I left Hue, I went into the barber shop.
After many days back, my room was filled with litter from the sparrows. The room was very cold and musty. I was lying right here by myself. At times, I am confused with myself.
I lit a candle so I could write to you. It was getting dark outside.
Every night, I go out to dinner, and then I go home to sit and smoke.
I made my own coffee and sat with my empty spirit till late into the night.
I recently completed four new songs. They are quite good. I’ll send them to you as soon as I can spare time. I was in my dullest moments. The fervent days are over. I’m getting back to my quiet old days. It rained sadly out here. After the rain, I went out onto the streets for dinner. I have no idea where life will lead me.
When I read the phrase “I hope you are not alone”, I laughed because I was so sad and lonely. I have understood this more than anybody else. The rain continues and it starts to turn black. It’s supposed to rain at Hue.
Sunflowers are flourishing here. I remember calling this your birthday season. I also remember many camphor trees being drenched by the wind at the moment. These rows of trees have been witnesses of fall, summer, spring, and winter that come and go.Now there’s nothing left for me. The desires fade away. Everyone left. One time, I dreamt that a group was leaving. The group that has your name on them.
I just came back home. When I go out and dine, there’s only one restaurant open. The rest of the stores have closed. It’s just half-past 9:00 o’clock in the evening. When it rains, everybody goes to bed earlier than they usually do. I’ll finish eating and head home. There’s nothing on the streets. A military truck goes down in a pit. It’s a good thing nobody’s dead. Luck often comes to save obscure lives, but up to now, I have not had much luck.
It rains all night long. I walk into the muddy red ground. As I reflect on life here, I sometimes get scared. I feel so alone.
I’m making coffee. Every night, I often brew coffee, drink, and smoke for hours without thinking. The rain strikes evenly over the roof sounding sad and stable.
Now I have no desire and dare not to dream. I shall accept whatever comes and goes for me. I think it’s better this way. When I’m sad, I read in my palm to see if there’s a difference.
I wish you all the best and you will always remain peaceful. . In this world, there are very few people who enjoy their day. There’s not much for me. I wish you could be proud of your age today and be happily ever after with that pride.
If you have the opportunity, look beyond my life. I must admit, I’m sadder than ever. To everyone, it doesn’t matter who is not on earth. Every day the same thing happens. Every day has passed.