Thư tình gửi một người – The Love Letter (59)

Thư tình gửi một người (59)

Thứ năm 23/9/1965

Ánh ơi,

Bây giờ là đêm rất đầy ở thung lũng này, anh đang ngồi nhìn ở phía đồi xa có từng chấm đèn đỏ rất buồn và trái núi thì đã bị che khuất từ chiều bởi mây xám.

Anh nhớ rất nhớ đêm bây giờ ở đó Ánh đang ngồi bình an trong căn phòng ngát mùi hoa dạ lan và căn nhà anh đầy bóng tối trong căn phòng với chiếc bàn bureau nằm yên cùng những di tích còn để lại đó của anh.

Có thể bây giờ đang còn mưa trên lá long não. Và chiều thứ năm này sao anh bỗng nghĩ là Ánh cũng có thể trở lại căn phòng đó để nhìn sự vắng mặt của anh, để ngồi trên chiếc ghế mây đó đếm lại dấu vết vừa qua của mùa hạ mùa thu. Để nhìn vẻ hư vô trên từng ngón tay rất dài bỏ hoang của Ánh.

Hãy năng trở lại đó ngồi một lúc để cho anh hy vọng rằng Ánh cũng tha thiết với những – gì – đã – qua của anh.

Đêm rất dày đen. Sâu đất của núi rằng cũng đã reo lên âm thanh rất nhọn.

Ánh ơi,

Nếu bây giờ anh ra ngoài trời gọi to tên Ánh thì tiếng gọi sẽ dội ra xa, cây cối sẽ thức dậy và loài sâu đất sẽ phải im đi.

Anh bây giờ, nhất là trong giây phút này, chỉ mong làm sao có đủ phép màu để làm cho những kẻ mình yêu thương được hạnh phúc.

Mỗi ngày sống qua là mỗi ngày thấy sự bình an sa sút đi một chút. Tâm hồn cũg hư hao đi nhiều,

Anh không còn mong gì hơn là được tìm gặp mình mãi giữa những người yêu thương. Sự dấn thân nên chỉ có một lần và kéo dài cho mãi mãi.

Ánh có nghĩ thế không.

Viết thư về cho anh như thế này:

Trịnh Công Sơn
Hộp thư lưu trữ
Ty Bưu điện Bảo Lộc, Lâm Đồng

Đêm rất buồn và anh thấy đơn độc hơn bao giờ cả.

Ánh ơi Ánh ơi đã xa quá rồi phải không làm sao còn nghe lời gọi âm thầm này. Đêm anh ngồi khoanh tay đốt thuốc và nhìn khoảng tối đen bên ngoài. Sẽ còn rất nhiều đêm như thế này nữa không một kẻ quen thuộc thân yêu để dùng ngôn ngữ trìu mến của nhau.


Blao, 23/9/1965

Ánh

Buổi trưa anh không ngủ được nên lang thang ra phố. Mưa nhỏ rồi lớn dần đuổi anh chạy về đây. Anh đang ngồi ở câu lạc bộ sát bờ hồ. Bờ hồ bây giờ cũng điêu tàn lắm. Người ta đã chặt bỏ những cây khô sống bao nhiêu năm nay trong hồ. Có một vài chỗ nước rút xuống chỉ còn bùn đen.

Buổi chiều gió thật lạnh. Anh đã mặc áo ấm suốt ngày ở đây.

Anh nhớ Ánh lắm mà ngôn ngữ thì quá chật hẹp, quá cũ kỹ không chuyên chở nổi sự nhớ nhung này. Nên anh đã nói, đã nhắc mãi mỗi ngày mà vẫn chưa đỡ nhớ tí nào.

Ngồi ở đây nhìn ra từng ô cửa kính rất lớn anh mơ hồ thấy mình như lại về một vùng đất nào mới sơ khai. Cả thành phố chỉ xanh rì những cây cối và từng khoảng đất đỏ.

Hiện giờ ở tỉnh đang có một buổi văn nghệ sẽ tổ chức vào cuối tháng. Anh phụ trách chương trình này nên bây giờ vẫn còn được rỗi rảnh không làm việc gì cho đến cuối tháng.

Anh nhớ Ánh lạ lùng đó Ánh. Mà Ánh thì chỉ mong anh chóng đi xa, anh nghĩ thế. Mùa thu hầu như không có trên miền này. Ở đó lá đã bắt đầu vàng chưa Ánh.

Nhưng bụi mờ dọc theo những con dốc đất đỏ ở đây anh vừa đi qua ban sáng và thấy lá của hoa mặt trời xanh um. Anh ngắt gửi về Ánh một ngọn. Hoa thì vẫn chưa nở. Có lẽ đợi hôm nào có mặt trời thì hoa mới bắt đầu hiện diện và cũng là mùa mà anh đã gọi là mùa sinh nhật của hướng dương. Anh đang nhớ thầm về những buổi chiều thứ năm đó. Chỉ mới có vài ngày mà tưởng chừng như ngàn đời qua đi trên anh. Anh chợt nghĩ rằng cuộc đời buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn.

Những ai chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên bao nhiêu vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống được.

Buổi trưa trời âm u và hơi lạnh.

Anh vẫn không thể nào không thấy sự lạc lõng của mình nơi đây.

Ở trường Đồng Khánh giờ này chắc Ánh đang mài miệt với những bài vở mới. Sân trường đã có những cây hoa vàng, tím mọc nhoi lên trên từng bãi cỏ xanh. Đúng không. E cũng phải mất đến hằng mấy tháng anh mới tạm ổn mình được vào với thành phố này lại.

Bây giờ anh không còn làm người gác hải đăng. Ánh cũng thôi làm người mang lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa đông này?

Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.

Anh đang có Ánh – tuổi – nhỏ trước mặt rong chiếc hộp nhỏ anh mang theo đó.

Mưa rất buồn. Như một điệp khúc dai dẳng trong mấy tháng mùa đông này.

Ánh ơi

Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong Ánh thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây.

Nhớ vô ngần

Thân yêu, yêu dấu,

Trịnh Công Sơn

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

The Love Letter (59)

Thursday, 23/9/1965

Dear Ánh,

At the moment, it’s a very full night in this valley and I’m sitting on a hill far away. Melancholy red dots and the mountain obscured by afternoon gray clouds.

I retain the night you sat quietly in the orchid-scented chamber. My house was dark and my remnants were placed on the table in the quiet room.

It may have still been raining camphor leaves. I thought all of a sudden you might want to come back to the room on Thursday afternoon to reminisce of my absence. You sat in a rattan chair and counted the last traces of summer and autumn. You could find nothing on each of your long solitary fingers.

I would like you to come back often and sit down for a while, so that I can make you happy and so that you are always enamored of my past.

It was quite a dark night. The mountain earthworms also chanted their high tones

Dear Ánh,

If I go out and speak your name now, my call will resound in the distance, the trees will wake up and the earthworms will be calm.

Particularly now, I just wish I had enough miracles to bring happiness to those I love. As I spend every day of this life, I find every day my peace diminishes a little and my soul hurts more.

I couldn’t wait any longer to end up with my loved ones forever. A commitment must be once and endure for all eternity

Don’t you think so?

You can write to me to this address:

Trinh Cong Son
Archive mailbox
Bao Loc Post Office, Lam Dong

The night unfortunately descends and I feel more alone than ever.

You’re too far away from me, so how can you hear my quiet plea. Tonight, I stay here and light up a cigarette and watch the darkness outside. There will be many more nights like this. I do not have those who love to talk to one another in an affectionate language.


Blao, 23/9/1965 Ánh

At noon, I couldn’t sleep, so I wandered into the street. An abundance of rain led me to run for the club by the lake. Now the Lakeshore looked very desolate with dead trees being cut down. In certain places where the water was receding, all that remained was black mud.

The cold wind came throughout the afternoon. I spent the day wearing warm clothes.

I miss you so much, but my metaphorical language or picturesque is not enough to convey my nostalgia for you. As much as I talk about you every day, I can’t stop remembering you.

Looking through the glass window, I vaguely feel that I am back in a primitive land. The entire town is covered with nothing but green trees and red soil.

I am responsible for the concert, which will take place in the province at the end of the month, so I still have time to spare.

I miss you amazingly, but you expect me to get out of here in no time. It doesn’t seem like there’s any autumn here. See how the leaves have started turning yellow?

The red slopes of the soil that I passed this morning are covered in dust and the leaves of the sunflowers have become rich verdant. Let me choose one for you. The flowers have yet to bloom. They are likely waiting for the sun to bloom and this is also the season known as the celebration of the sunflower. I covertly remember those Thursdays in the afternoon. Just a couple of days ago, but it seems to me that a thousand lives have gone by.

All of a sudden I realized how sad life is, why couldn’t we love each other more?

Those who have never passed through days of rain and brilliance and who have never looked deep into the human heart, always aspire to a life of indifference.

It is gloomy and a kind of cold in the afternoon.

I can’t help seeing my solitude in this place.

I am certain that now you are occupied with your new lessons at your Đồng Khánh school. The yellow and purple flowers have sprung up in the lush green grasses of the school yard, is that right? It took me months to work things out with this town.

At the moment, I am neither a lighthouse keeper and you are no longer a fire bearer. How are we supposed to hold hands in the winter?

The rain falls as a cascade. The hill is overcast and hard to spot.

I have with me a small box full of your youth.

The rain provokes a sad sentiment like a persistent chorus during these winter months.

Dear Ánh,

If there is a nostalgia for me in you, please send it as a gift so I can alleviate my rough days here.

I miss you terribly.

With love.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: