Thư tình gửi một người – The Love Letter (56)

Thư tình gửi một người (56)

Đà Lạt, 20/9/1965

Ánh thân yêu,

Anh đến đây đúng 3 giờ rưỡi. Vừa mới ngồi ở Phú Bài. Rồi Đà Nẵng. Bây giờ đã ở đây. Mưa và sương lan man cùng khắp. Vẻ sương khói này làm anh nhớ Ánh hơn, nhớ Ánh hơn.

Ánh ơi,

Trời lạnh ghê lắm. Anh nhớ những ngón tay mà bây giờ đã xa cách rồi.

Đà Lạt vẫn như cũ.

Anh sắp kiếm xe về Blao không hiểu có kịp không.

Ánh ơi Ánh ơi

Mùa giá rét trở về đó. Hãy mặc áo ấm vào cho bàn tay bớt rét đi. Mùa đông nào chúng mình cũng xa nhau.

Những ngày mùa hạ mùa thu đã ở sau lưng anh với dáng Ánh đi về mỗi ngày.

Anh thương nhớ Ánh vô cùng đây.

Sao những ngày gần nhau Ánh không nói gì với anh, không nồng nàn, không bớt lạnh nhạt.

Bây giờ thì đồi núi đã ở dưới chân, mây cũng bồng bềnh đưới đó. Ánh ở cách anh hằng mấy dãy núi triền miên này.

Ánh ơi

Ánh ơi

Anh chưa biết nói gì ở đây.

Chỉ còn nói lời rất nhỏ là nhớ Ánh lắm.

Trịnh Công Sơn

Đà Lạt, 20/9/1965

Dao Ánh của anh,

Anh vừa đến đã vội vã viết thư gửi cho Ánh ngay để lấy xe về Blao cho kịp. Nhưng qua bến xe thì xe đã không còn chiếc nào vì quá chiều rồi.

Như thế thì đành ở lại. Anh vẫn lấy phòng ở Grand hotel như mọi lần.

Đã bắt đầu thấy buồn lắm rồi đây.

Mưa rả rích và gió lạnh.

Buổi sáng còn thấy Ánh đó bây giờ đã xa khơi mù mịt.

Hồi sáng có Nhung và Thuý đi đưa anh.

Mới đó rồi đây. Tất cả vùng ẩn náu như cuốn đi trên thác lũ. Anh thấy quá ê ẩm và xem ra đời mình không nghĩa lý gì hết.

Ôi thành phố. Dao Ánh và bạn bè.

Sáng mai anh sẽ về Blao sớm.

Bây giờ buổi chiều chuông nhà thờ đổ xuống đồi cao nghe rất buồn.

Chốc nữa anh sẽ sang phố ăn cơm và về ngủ một mình trong căn phòng thênh thang này.

Ánh ơi,

Anh nhớ Ánh ghê lắm cùng với sự vắng lặng ở đây.

Đời sống bồng bềnh quá cũng phải chán nản.

Anh chỉ còn mong được nằm yên và quên đời mình.

Bây giờ anh chẳng còn một tha thiết nào ngoài Ánh.

Tất cả vẻ nguỵ tạo dối trá của đời sống này đã làm anh chán chê tất cả.

Anh chỉ còn mỗi ngày đọc tên Ánh, như đọc tên một miền trìu mến cuối cùng.

Médaille(79) lúc sáng anh cho Ánh hãy giữ thật kỹ. Đó là symbole(80) của một vật thật của tình yêu.

Anh sang phố một tí rồi về sẽ viết tiếp cho Ánh.


Anh vừa ở phố ăn cơm về. Phố cũng đông người như mọi lần. Anh lầm lũi đi trong đám người ấy. Mưa thì rớt trên đầu từng giọt nhỏ. Những cô gái che dù mặc áo ấm đi ngoài phố trông cũng khá đẹp. Nhưng anh chỉ còn nhìn thấy Ánh trên những khuôn mặt đó mà thôi. Ánh như một loài mây ngàn bồng bềnh nhẹ nhàng mà quá xa xôi.

Anh quá nhớ Ánh mà làm thế nào để thấy được.

Những bụi hoa mặt trời nằm ở triền con dốc lên phố đã bị chặt cùn cả rồi. Những cây hoa anh đào thì đã trơ cành – một ít lá còn sót lại buông rủ như từng xác chết treo cổ.

Anh không hiểu sao người ta vẫn thích đây hay Sài Gòn được. Tất cả chỉ muốn làm rối ren thêm cho đời sống. Anh chỉ cầu mong cho anh về sống yên ở đó với sự có mặt thường xuyên của Ánh mỗi ngày.

Nếu đời sống này còn cho anh có Ánh dài lâu thì anh nghĩ rằng đó đã là hạnh phúc của đời sống mình rồi. Một thứ hạnh phúc quý giá nhất của con người và anh còn muốn đòi hỏi gì hơn.

Ánh ơi,

Đêm đã tràn lên ngập cả đồi núi này.

Hồ Xuân Hương mùa này nước đỏ ngầu như mùa nước lụt ở ngoài mình.

Quanh hồ có những người yêu nhau đi sát vào nhau. Anh mơ ước điều đó có một lần để mình bớt hằn thù với cuộc đời này.

Dancing nằm ngay dưới hotel này đã bắt đầu tấu nhạc.

Anh ước mong một ngày nào đưa Ánh đi qua những vùng đồi này để anh nghĩ rằng đồi núi cũng có thể làm cho con người thấy ấm cúng được.

Anh rất buồn và chưa bao giờ thấy thất vọng hơn. Anh nhớ quá tất cả vẻ ấm cúng mình vừa mới bỏ đi.

Ánh trăm năm Ánh ngàn năm.

Mọi người đang nghĩ rằng chúng mình đang tham dự vào một cuộc phù phiếm hư ảo. Anh không tin thế. Nếu nhỡ có gì buồn xảy đến cho anh thì chắc chắn sẽ không phải là lỗi anh. Tất cả những rủi may của cuộc yêu thương này còn cần cả Ánh.

Hôm ở Huế, cách đây độ một tuần, Tường và anh có ghé đến thăm Diễm My. Diễm My bảo rằng ghét Huế vì ở đây người ta thường xoi mói vào đời sống riêng của mình. Anh cũng nghĩ rằng điều đó đúng. Nhưng anh đã nói với Diễm My rằng tất cả những bêu rêu đó chỉ là những xác bèo, những rác rến trên một giòng sông không nghĩa lý gì. Nếu mình sống thực với bản chất mình thì đó đã là một khí giới công hiệu nhất để đánh bẹp mọi lời gièm pha. Mình phải dám mang cả sự sống của mình đánh cá với đám đông không có lập trường đó. Mình dựa trên thực chất của bản ngã mình để đánh đổ đám người không có một bản ngã duy nhất để dựa vào. Thế nào rồi mình cũng thắng. Con người phải có một cái gì rất thực để hãnh diện vì mình đã thực hiện đúng sứ mệnh của đời sống, của condition humaine.

Ánh ơi,

Nhưng anh không muốn nói gì xa xôi hơn là niềm nhớ nhung về Ánh.

Sao anh thấy mình quá gắn bó với hình dáng Ánh.

Có bao giờ Ánh đã có ý nghĩ sẽ đánh lừa anh không. Sao Ánh không thể bao dung hơn, không thể quên mình hơn. Ánh chưa nhận ra được vẻ âm u trên đời sống của anh hay sao.

Anh muốn đánh đổi tất cả cuộc vui, tất cả phố phường này để có Ánh mà thôi.

Anh đang phiền muộn hơn bao giờ cả. Nhà thờ trên đồi ban đêm có những dì phước đi lễ tối.

Anh chỉ muốn cầu nguyện một lời duy nhất là có Ánh đời đời. Trăm năm ngàn năm đến bao giờ cũng được.

Ánh ơi Ánh ơi,

Như thế đó mà anh buồn bã như một căn bệnh không bao giờ lành. Hãy cho anh một lần tiếng nói của Ánh đầm ấm, nồng nàn hơn để anh có được giấc ngủ không mộng mị hãi hùng.

Ơi Ánh trên vùng đồi núi sương khói này.

Vô cùng vô cùng yêu thương và nhớ Ánh.

Anh,

Trịnh Công Sơn

(79) Huy hiệu, ảnh tượng

(80) Biểu tượng

(English Version)

The Love Letter (56)

Author : Trịnh Công Sơn
Translation : Đặng Hoàng Lan

Đà Lạt 20/9/19965

Dear Ánh,

I made it here at 3:30 in the afternoon. I just got to Phu Bai and Da Nang, so I’m right here. There is rain and mist everywhere which make me miss you even more.

Dao Ánh,

It’s really cold in here. I miss your fingers from a distance.

Da Lat remains the same.

I’m going to take a bus to Blao, but I’m not sure if I can get there on time.

Dear Ánh,

The cold weather has returned. You need warm clothes to keep you from getting cold. We are far apart every winter.

The days of autumn and summer are behind me with your silhouette rising each day.

I missed you the most.

Why won’t you tell me something while we’re together? You’re not passionate anymore, just colder.

Now the hills are under and the clouds are also hanging beneath. You are far from me from long mountain ranges.

Dear Ánh,

I have no idea what to say.

I just want to say how much I miss you.


Đà Lạt, 20/9/1965

My Dear Dao Ánh,

I just arrived and I wrote to you in haste, then I took the car to Blao in time. However, when I go to the bus station, there is no car because it is late.

So I have to stay and still check into the Grand Hotel always.

I feel myself beginning to be miserable.

The rain has been drizzling down for hours and the wind is even colder.

In the morning, I always get to see you, but now you’re too far away.

Nhung and Thuý are giving me a ride this morning.

Time passes so quickly! All the shelters are washed away in the flood river. I feel a deafening pain and find nothing valuable in my life.

Oh! My town, you and my friends.

I’ll return to Blao in the morning.

The church bells echo mournfully in the high hills at sunset. In a moment,

I will have dinner on the street, then I will return home and sleep alone in this room.

Dear Ánh,

This silence makes me miss you so much.

Life has become too precarious and depressed.

I just want to lie down and put my life behind me.

Now I don’t have a passion, but I have a passion for you.

I find myself bored with all the lies and disappointments of this life.

I read your name all the time like it was mine.

The memento I gave you this morning, please take care of it. It represents true love.

I’ll take a little stroll and come back and write to you.


I’m on my way home from dinner on the street. The streets are always packed like usual. I walk quietly in the middle of the crowd while it rains on my head drop by drop. Girls in sweaters with umbrellas on the street are lovely too, but I can only see you in those faces. You are like a gentle floating cloud, but too far away.

I really missed you, but how can I meet you.

Sunflower bushes along the hillside are cut. The cherry trees are naked and some of the remaining leaves stand out as hanging corpses.

I was wondering why people still love the place or Saigon. The whole thing made life even more confusing. I prayed to live there in peace with you each and every day.

If I had you for a long time in this life, I could live happily ever after. This is the most precious of the happiest humans and what else can I ask.

Dear Ánh,

The entire hill is filled with darkness.

This season Xuan Huong Lake is as red as the flood season in our home.

There are couples walking around the lake with each other. I dream of it once to alleviate my hostility to that life.

The discotheque under this hotel is starting to operate.

I wish one day I could guide you through those hills and think that the hills warm people up as well.

I am deeply saddened and I have never been so disappointed. I yearn for all the warmth I’ve just left.

You are my hundred years. You are my thousand years.

People feel that we are entering a life of fantastic frivolity. You know, I don’t believe it. If anything sad happens to me, I certainly won’t be the one to blame. Every chance of that love also needs you.

Tong and I visited Diem My about a week ago. Diem My said she hated Hue because people here often scrutinize every person’s life. I also believe that this is true. But I tell Diem My that all those rumors make no sense. In all honesty, it will be the most effective weapon to vanquish all the detractors.

We should risk our lives to fight a mob with no perspective. We should trust our ego to bring down people who don’t have a single ego to be dependent. Certainly we will win. We must have something very real to take pride in when we have accomplished the mission of life.

Dear Ánh,

I want to tell you nothing but my nostalgia for you.

Why do I feel so attached to that silhouette of yours?

Have you ever thought of deceiving me? Why can’t you be more tolerant or forget yourself? You don’t realize the obscurity of my life, do you?

I’m willing to exchange all the pleasure and even this street just to have you.

I feel worse than I’ve ever felt. There are nuns attending mass at a church on the hill.

All I want to do is pray for one word that I have you forever or endlessly.

Dear Ánh,

Suddenly, I feel sad as a sickness that never heals.

Please give me your warm, passionate voice once again so I can sleep without a terrible dream.

Oh, I seem to see you on this misty hill.

I love you so badly and I miss you.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: