Thư tình gửi một người – The Love Letter (53)

Thư tình gửi một người (53)

10.5.1965

Dao Ánh.

Bây giờ là 4 giờ chiều trong bệnh viện. Một cơn mưa nhỏ bỏ xuống rào rạt trên những hàng lá vông non.

Anh đọc lại lá thư hôm 25, 26, 27 tháng 4 của Ánh. Thấy có một cái gì buồn bã ở đó.

Anh còn nhớ những hoa nhài xưa. Nhưng nhớ Ánh vẫn là nhiều hơn. Ánh đang là một dấu tích mỹ miều để anh hằng quay lại tìm sự thanh thản trong tâm hồn.

Trời ở đây nóng bức. Anh nhớ bãi cát và những lời vui xa rồi. Hình ảnh Ánh chạy tung tăng đầu đội casquette(78) rất rộn ràng.

Những đêm này anh nằm nói chuyện phiếm với Bửu Ý và Bùi Giáng đến khuya, những giờ phút vui tươi giờ như xa hẳn. Anh chưa thấy giấy gọi tên mình nên vẫn còn chần chờ. Ánh đừng lo về chuyện đó lắm. Anh cám ơn nhiều về sự ân cần đó của Ánh. Mong là mặt trời còn dội xuống trên những chỗ đứng của chúng mình.

Chiều trong bệnh viện có tiếng hát lên rất buồn. Máy bay trực thăng vẫn hạ xuống đều đặn mỗi ngày, mang về những hình dáng trẻ nằm im lìm trên cáng, mỗi người đang từ một thực tại bi đát này vong thân vào một thực tại bi đát khác. Sự an ủi trong lúc này là biết quý trọng nhau.

Ánh đã sắp nghỉ hè chưa?

Thời gian sau này anh chưa làm được gì ích lợi cho anh. Rồi vào một cơn – buồn – trôi dai dẳng trên thinh không.

Chiều màu xám và lá xanh. Hà nằm gầy mê mỏi. Ánh đã khỏi cảm sốt đó rồi phải không. Những lúc nằm bệnh mới thấy mọi chen đua là vô lý. Mong là mùa hạ này về được để nhìn Ánh đi qua hàng cây đó với áo lụa. Bây giờ anh không còn gì. Ánh và những bạn bè anh là những cơn – mưa – móc trên đời sống hiu hắt sau cùng này của anh.


(78) Mũ (nón) cát két, mũ lưỡi trai

(English Version)

The Love Letter (53)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

10/5/1965

Dao Ánh,

It’s about four in the afternoon at the hospital. Slight rain falls on rows of young leaves.

I am saddened when I read your letter of the 25th, 26th and 27th of April. Whenever I think about these jasmine blossoms, I miss you so bad. Now you have such a lovely impression that I always come back to find tranquility.

It’s getting warm here. I remember the sandy beach and our cheerful chats vanished with the visual of you running around in your hood.

Buu Y, Bui Giang, and I stayed up late and chatted those nights as though we were no longer having a good time together. I still am waiting for the order to enlist. There’s nothing to worry about. I really appreciate your graciousness. I trust that the sun will always shine in our place.

All of a sudden, a sad voice echoes from the hospital in the afternoon. Helicopters still land each day to transport languid young people on stretchers that fall from one tragic reality to another. At this point, the consolation is to respect oneself.

Are you going to have a summer holiday already?

I now realize that I have done nothing useful, and I often dive into an immitigable pain.

The sky is grayish and the leaves turn green in the afternoon. Ha remained in bed with weariness. You recovered from fever, don’t you? When you’re ill, every competition becomes unreasonable. I hope this summer I can see you in your silk dress as you walk through these trees. I no longer have anything. You and my friends are a refreshing rain from my days of solitude.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: