Thư tình gửi một người – The Love Letter (52)
Thư tình gửi một người (52)
9.5.1965
Sài Gòn, 9/5/1985.
Dao Ánh,
Anh về đây từ chiều hôm qua sau hơn mười giờ nằm kẹt lại ở rừng. Chiến tranh đã đốt lên ở đó. Những chiều sương lên mù mịt và mây bỏ xuống thành phố, anh ngồi ở cầu hút thuốc và nhìn từng xác người đưa về, từng người đàn bà thất thểu khóc và không khí buồn thảm cứ như thế nhân lên. Anh đã phải ngẩn ngơ và quên hẳn những kêu rêu cũ của mình.
Anh cũng vẫn ngồi ở phòng mỗi ngày chờ những cơn mưa chiều xuống trên bãi đất rộng màu nâu sẫm. Thật chán nản. Anh không còn một ý nghĩ nào cho mình hay cho bạn bè nữa. Trí óc rỗng tuếch. Một hư vô miên man bao trùm..
Anh đã viết thư rất nhiều cho Ánh nhưng rồi để lại đó và cứ có cảm tưởng là Ánh đã đọc và biết tất cả những gì anh kể lể dông dài trong thư.
Những chán nản vẫn tới tấp đến và anh như bị mắc hẳn vào những ô lưới của nó. Anh không còn ý muốn được thoát ra nên vẫn mỗi ngày mỗi rơi vào những tuyệt đối bi đát hơn. Sự tham muốn cũng dừng lại im lìm như từng thân cây bị đốt cháy đen thành than ở rừng.
Ánh ơi,
Ánh nghĩ gì về sự huỷ hoại này của anh. Sẽ qua đi qua đi phải không. Giai đoạn này anh chỉ có thể như thế mà thôi, không thể hơn được nữa. Còn phép màu nào huyền nhiệm hơn để cứu rỗi.
Anh nhớ Ánh như dạo nào. Những hoa hồng mang về cắm trong căn phòng cũng hoài công. Nến trắng cũng vẫn còn thắp cho đỡ nhớ những huy hoàng cũ.
Bây giờ là đêm trên một cư xá rất xa thành phố. Anh về nằm đây với Bửu Ý. Buổi chiều đi thăm Hà nằm bệnh ở bệnh viện Cộng Hoà. Anh ngẫm thấy rằng mọi việc như đã quá muộn màng quanh mình.
Bây giờ là đêm với 12 giờ rơi vào những khúc nhạc khuya. Anh ngồi im để nghe những tiếng nói, những đoạn đối thoại cũ khơi lên trong đầu.
Anh đang chuẩn bị để về Huế. Không hiểu rồi có về được không.
Nghe tin anh Cường đang chuẩn bị một exposition(77) ở đó. Mong là thật huy hoàng để giúp thêm cho những cơn phấn khởi. Những phù phiếm của tâm hồn cũng giúp đỡ rất nhiều cho những phù phiếm của đời sống.
Ánh ơi Ánh ơi
Đêm đã trễ tràng. Anh mong sẽ có những lời nói suôn sẻ hơn để viết cho Ánh ngày mai.
(77) Triển lãm
(English Version)
The Love Letter (52)
Author:Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
The Love Letter (52)
Sài Gòn, 9/5/1985
Dao Ánh,
I’ve been at home since yesterday after getting lost in the woods for over ten hours. That’s where the war started. The fog swirled abundantly in the afternoon and the clouds hovered over the town. I sat on the deck smoking and watching people come and take away all the remains at home and all the women followed them and wept feebly. This atmosphere has caused me great sadness. I was awestruck and totally stunned, then I forgot all my previous lyrical lamentations.
Each day I stayed in my room and waited for the afternoon rains to descend the vast dark brown ground. It was such a depressing moment. I could no longer think of things for myself or my friends. I was completely empty. It was like an infinite emptiness around me.
I wrote you many letters, but I kept them to myself. It has always been my impression that you have read and that you know all my thoughts in these letters. The depressions continued to rain upon me and I nearly got caught in its nets. I wouldn’t get away with it, so every day I would always fall into a more absolute tragedy. My longings stood still as the trunks burned in the woods.
Dear Ánh,
How do you feel about my destruction? Everything will be alright. For the time being, I can only be like this. That’s the best it can be. Is there a miraculous way to save our souls?
I miss you the way I always do. It was futile for the roses I brought and decorated in my room. White candles were still lit to remind us of the glory days.
It was dark in the remote estate of the town. I returned to Buu Y and I will visit Ha at Cong Hoa Hospital in the afternoon. I considered that anything around me might happen too late.
It was twelve o’clock tonight with the night music. I still sat down to listen to the old voices and dialogues that awakened my spirit.
I’m thinking about going back to Hue, but I’m not sure.
I hear Cuong’s planning an exhibition there. I hope it turns out to be magnificent with more excitement. The frivolity of the soul may also greatly contribute to the madness of life.
Dear Ánh,
The night was late. I hope there will be many sweet words that I write for you.