Thư tình gửi một người – The Love Letter (51)
Thư tình gửi một người (51)
15/4/1965
Đã thêm hai buổi chiều mưa trút xuống ầm ĩ trên vùng đất đỏ.
Bây giờ cũng là đêm. Trăng 14 thật tròn, thật sáng. Gió thì ào ạt đi về.
Sáng nay nghe raido đọc có tên anh trong khoá 20, anh chẳng hiểu gì cả. Hôm về Sài Gòn hỏi và dò tên ở hội đồng quân lực hay nha quân lực gì đó thì họ bảo chưa có tên anh. Gặp những đứa bạn đi khóa 20, chúng nó bảo tên anh nằm trong liste khoá 21. Và bây giờ thì nghe tên đọc trong khoá này. Nếu có thì cũng đành nhưng giấy gọi thì chưa đến chỗ làm việc của mình thì cứ đợi đã. Bao giờ có giấy tờ chắc chắn hẵng hay.
Đêm đã trầm tĩnh như bao giờ ở đây. Anh thấy khó yên ổn để làm một việc gì cả. Những buổi chiều nay anh nằm hút thuốc và tâm hồn tản mản trên không.
Anh chỉ ngại một điều là nếu vào lính những liên hệ bạn bè sẽ nứt dần ra, khó giữ nổi những mật thiết khi mỗi người ở trên những vùng đất khác nhau. Ngôn ngữ sẽ tuỳ thuộc vào hoàn cảnh sống và những cái nhìn sẽ biến thể dần. Lúc đó thật là băng rã hoàn toàn. Chỉ bàn thế thôi, tuy nhiên rồi cũng yên ổn cả. Gió rừng ở đây rất lạnh, ban đêm ở đây chỉ ngồi nhìn khoảng đen cứ lớn dần ngoài kia cho đến bao giờ mỏi chán thì đi ngủ.
Anh định đi bỏ thư cho Ánh buổi sáng nhưng nhác quá và nản lòng nên còn để đó, cả thư cho anh Tường và anh Cường nữa. Mọi lời kêu rêu, mọi lời nhớ nhung rồi cũng không giải quyết được gì. Những giòng chữ những tờ giấy rồi cũng chỉ là từng chứng tích đi vào hư vô. Ôi hư vô là từng tháng ngày yêu thương, từng giọt nước mắt, từng buổi hẹn – hò – đàn – đúm. Mọi khởi đầu đều mang sẵn mầm mối chấm dứt. Sự kết thúc nào cũng cuồng bạo như một cơn trốt xoáy lên mang đi biệt tít bao nhiêu tích tựa huy hoàng. Anh nghĩ đến tất cả mọi huỷ diệt chờ chực quanh mình. Nếu không nghĩ đến những điều đó thì còn nghĩ về gì. Chỉ còn một cách là trong đời sống hàng ngày nên tha thiết với những gì đáng tha thiết và bỏ bê những gì cần bỏ bê.
Ánh ơi,
Những chiều mưa này đã làm anh nhớ những mùa mưa dầm ở Huế.
Anh chờ tin Ánh vô cùng đó Ánh.
Hãy viết thư cho anh. Cuối tháng này anh sẽ về Sài Gòn. Nếu viết vào những ngày cuối tháng thì gửi thẳng về địa chỉ là 31a Nguyễn Đình Chiểu, Sài Gòn.
Chỉ có như thế thôi nghe Ánh.
(English Version)
The Love Letter (51)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
15/4/1965
For two consecutive afternoons, there was profuse rain on the red hill.
That was night time. The 14th moon was very full and luminous. Strong winds were blowing against it.
I couldn’t make any sense when I heard my name in the twentieth term this morning. My name wasn’t on the list when I requested and checked out the army committee or the military department in Saigon. I met my friends in the twentieth course, who said my name was on the twentieth-one course list. I was mentioned in that class. If that’s the case, it’s no big deal, but the announcement hasn’t come to my place of work yet. I’ve been waiting here. I was waiting for the official paper to find out.
The evening was as calm as usual. Regardless of what I did, it was hard to stabilize. By the end of the day, I was smoking and my soul was wandering about.
My primary concern was that if I enlisted, my relationship with friends would eventually run out. It was hard to stay connected when everyone was away from one another.
Communicating will depend on living circumstances and the idea of life will gradually change. Back then, things were completely out of control.
I was just saying, but in the end all will be okay. The forest breeze here was very cold. At night, I sat here and watched the black space grow there until I was tired, and then I lay down.
I was on the verge of sending you a letter in the morning, but I was too lazy and discouraged. So I left it as well as the letters from Tuong and Cuong. There was no use crying or remembering nostalgically. The words and papers were proof of going into nothingness. Oh! Nothingness was every day of love, every teardrop, and every day of gathering among us.
The entire beginning had a chance to finish. The end will be as ferocious as a tornado sweeping out any greater fulfillment. I thought about any destruction I might encounter. If I didn’t think about it, I wouldn’t be able to consume anything.The only way that in our daily life we should take care of dignified things and neglect unnecessary work.
Dear Ánh,
Those heavy rainy afternoons reminded me of Hue’s rainy seasons.
I couldn’t wait to hear from you. By all means, send me a letter. I shall go back to Saigon later this month. If you write to me on the final days of the month, please mail it directly to 31a Nguyen Dinh Chieu, Saigon.
That’s all I want you to know.