Thư tình gửi một người – The Love Letter (50)

Thư tình gửi một người (50)

Blao, 13/4/1965

Ngô Vũ Dao Ánh,

Anh vừa từ Sài Gòn lên sau mười ba hôm ở đó. Người cảm thấy thơ thới và an ổn hơn dù là có buồn. Anh không có thư Ánh để đọc lúc này. Chỉ độc nhất còn anh Cường viết cho anh và hình ảnh một chiều thứ bảy Ánh và Trang hiện ra ở căn nhà anh Cường làm anh muốn quay ngay về đó. Bây giờ anh đã sợ hãi những chuyến đi, những cuộc nhộn nhàng, những ngày xa vắng bè bạn. Có lẽ phải có một lúc tâm hồn già nua và lúc đó là anh bây giờ.

Nghe tin anh Cường tháng 7 này làm fiancailles(76) với Nhung vào dịp sinh nhật của anh Cường. Sao anh Cường chẳng báo cho anh biết điều đó. Âu đó cũng là một bình an giúp thêm can đảm cho đời sống quá mạng – mọt. Mỗi người rồi sẽ dừng lại ngang đó và tâm hồn cũng từ đó ổn định hơn. Anh cầu mong tất cả những hạnh phúc đó cho bè bạn thân yêu.

Ánh đã thi hết chưa. Bao giờ xong hãy viết thư cho anh.

Những ngày nằm ở Sài Gòn là những ngày hoàn toàn kiệt quệ. Anh chẳng làm gì ngoài ăn và nằm miệt mài.

Khóa 20 này chưa có anh. Như thế là còn tha hồ rỗi rãnh những tháng hè. Đến khoá 21 mới bị gọi. Cuối cùng rồi cũng an bài cả. Như vậy là anh cũng mất đi dịp may được đọc thật nhiều thư Ánh.

Bây giờ bãi đất trước nhà màu nâu bạc, mặt trời buổi chiều trải rộng trên đó.

Ánh ơi,

Những ngày này Ánh vui buồn như thế nào. Anh chỉ đoán là Ánh ít khi vui được nhiều cho thoả thích. Chiến tranh đã đến một giai đoạn tàn nhẫn nhất nên dù vô tâm đến đâu cũng khó giữ một thăng – bằng – bình an cho riêng mình.

Riêng buổi chiều nay anh thấy nhớ Ánh nhiều nhất. Anh ghé qua bưu điện hỏi xem có thư Ánh không. Lúc về anh hái một nụ hồng nhỏ cho Ánh.

Huế đã có nắng nhiều chưa? Ở đây mùa hạ đã khởi nhưng trời vẫn mát như mùa thu có nắng.

Nắng đã bắt đầu tắt hết ngoài kia. Bãi đất đã im ỉm nằm im và gió lạnh của đêm cũng bắt đầu. Núi và trời cũng đã mù. Sâu đất cũng đã kêu rất thanh.

Anh nhớ Ánh nhiều lắm kể từ tháng nay mới có một buổi chiều nhớ tha thiết cùng với sự yên tĩnh mênh mang trong lòng như thế này đó. Những dấu vết cũ chưa được bao nhiêu ngày tháng mà anh nghe cơ hồ như đã lâu vì vẻ lặng lẽ của nó.

Khi anh viết đến đây thì anh buồn và mặc áo ấm ra hội quán uống bia. Anh vừa trở về thấy buồn hơn trong vẻ ngây ngây của chất rượu. Đồi dốc bây giờ đã vắng lặng. Không còn nghe gì ngoài những bước chân của mình. Và bóng anh đổ dài trên từng luống đất.

Ánh ơi,

Đã hơn một tháng nay anh mới có cơ hội để thua cuộc. Anh đã cố gắng bớt nhớ Ánh cho những ngày sống hao hụt này được yên bình hơn.

Trăng trên trời dốc xuống đồi ánh sáng rất mềm và hiền. Người bạn cùng trọ đang thổi sáo ngoài sân. Anh nhìn hoa hồng nhỏ rũ xuống với màu đỏ thật đẹp. Nếu có một mầu nhiệm nào thì hoa hồng đến Ánh vẫn còn giữ nguyên màu đỏ đó.

Đồi đã có sương rất mỏng và trăng mờ đi. Ánh làm gì với trăng 12 này. Anh nhớ Ánh, nhớ Ánh. Có còn tin không?

Chỉ có sự vắng lặng này mới thấy được vẻ cô đơn của mình thật thảm khốc.

Anh đôi lúc muốn gọi Ánh về ngay đây bằng phù phép của một phù thuỷ. Những lúc đó thấy Ánh thật xa xôi như chỉ còn là một ảo ảnh quày quả trốn mất ở cuối tầm mắt. Và bao giờ, như bây giờ, cũng chỉ còn lại một vạt áo lụa vàng bay lên.

Đêm đã quá muộn màng. Giờ này mọi người đã ngủ yên. Cả Ánh.

Anh ru Ánh như Huy Cận đã ru như thế: “Thôi em hãy ngủ anh hầu quạt đây”.

Anh đi ngủ.


(76) Lễ đính hôn

(English Version)

The Love Letter (50)

Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan

Blao, 13/4/1965

Ngô Vũ Dao Ánh,

I recently arrived from Saigon after thirteen days. Although I am sad, I feel calmer and more peaceful. I have no letter from you. I only got one from Cuong. When you and Trang arrived at Cuong’s house one Saturday afternoon, I wanted to return immediately. Now I fear traveling, partying, and days away from friends. Every one of us has a moment when our soul ages and that’s who I am now.

I heard that Cuong is getting engaged in Nhung on his birthday. How come he didn’t say anything to me? It may also be a peace that gives wings to life, which is still such misery. Eventually, each person will stand still and our soul will become stronger from then on. I wish my beloved friends every happiness.

Have you completed your exam? Please send me a letter as soon as you’re finished.

I was exhausted the whole time I was in Saigon. I simply ate and lied. My name doesn’t show up on course 20th and that means I’ll have more spare time for the summer. I will be called in the 21st course. After a while, everything is in place. However, I could miss the chance to read more of your letters.

At that time, the front yard was silvery brown and the afternoon sunshine was spreading on it.

Dear Ánh,

How have you been lately? I can only guess you’re seldom completely happy. This war has reached its most devastating stage, so even though we are ruthless, it is difficult to maintain a peaceful equilibrium for ourselves.

I really miss you this afternoon. I dropped in at the post office and took my chance, if you had any mail. When I went back, I picked a little rose for you.

Was it very sunny in Hue? Summer has already begun here, but it is always as cool as the sunny autumn.

Outside the sun had begun to become extinct. The ground fell in silence and the cool wind of the night began to blow. Mountains and sky were engulfed in mist. The sound of earthworms grows clearer.

This afternoon, I deeply miss you with tremendous peace in my heart.The old trace only has remained lately, but I feel like too long because of its tranquility.

When I write that phrase, I feel sadder than ever. So I’m wearing warm clothes and I went to the pub to grab a beer.

I just came back and got fed up with a drunken stupor. It was peaceful up the hill. Nothing can be heard, but my footsteps. My shadow cast long across each bed of earth.

Dear Ánh,

It’s been more than a month since I’ve been fortunate enough to fail with myself. I tried not to miss you so much, so I could have a more peaceful day.

At night, the hills were bathed in a sweet moonlight. My roommate played the flute around the courtyard. I sat down and looked at the little roses drooping red petals, so lovely. If there is a miracle, the rose I sent you will remain its vivid red color.

The hills looked fantastic through a fine mist and hazy moonlight. What do you think of the new moon? I miss you so bad. You realize I miss you all the time, right? I can see my awful solitude at this moment of silence.

At times, I desired you come back to me with a witch’s sorcery. At the time, you were as far away as a delusion vanished from my sight. And only one shred of gold silk remained.

It was too late at night. Now everybody was asleep and I believe you were too.

I lull you with the lullaby in Huy Can’s poem, “You may rest while I blow the breeze to cool you off.”

Now I’m going to bed.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: