Nguyệt Ca – The Song Of The Moon
Nguyệt Ca
1.
Từ khi trăng là nguyệt
Đèn thắp sáng trong tôi
Từ khi trăng là nguyệt
Em mang tim bối rốI
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi như từng cánh diều vui
Từ khi em là nguyệt
Trong tôi có những mặt trời
Từ đêm khuya khi nắng sớm
Hay trong những cơn mưa
Từ bao la em đã đến
Xua tan những nghi ngờ
Từ trăng xưa là nguyệt
Lòng tôi có đôi khi
Tựa bông hoa vừa mọc
Hân hoan giây xuống thế.
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi nghe đời gõ nhịp ca
Từ khi em là nguyệt
Cho tôi bóng mát thật là
2.
Từ khi trăng là nguyệt
Vườn xưa lá xanh tươi
Đàn chim non lần hạt
Cho câu kinh bước tới
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi nghe đời vỗ về tôi
Từ khi em là nguyệt
Câu kinh đã bước vào đời.
Từ bao la em đã đến
Hay em sẽ ra đi
Vườn năm xưa còn tiếng nói
Tôi nghe những đêm về
Từ trăng thôi là nguyệt
Một hôm bỗng nghe ra
Buồn vui kia là một
Như quên trong nỗi nhớ.
Từ trăng thôi là nguyệt
Tôi như giọt nắng ngoài kia
Từ em thôi là nguyệt
Coi như phút đó tình cờ.
3.
Từ trăng thôi là nguyệt.
Là trăng với bao la
Từ trăng kia vừa mọc
Trong tôi không trí nhớ.
Từ trăng thôi là nguyệt
Hôm nao chợt có lời thưa
Rằng em thôi là nguyệt
Tôi như đứa bé dại khờ
Vườn năm xưa em đã đến
Nay trăng quá vô vi
Giọt sương khuya rụng xuống lá
Như chân ai lần về
Từ trăng thôi là nguyệt
Mỏi mê đá thôi lăn
Vườn năm xưa vừa mệt
Cây đam mê hết nhánh
Từ trăng thôi là nguyệt
Tôi như đường phố nhiều tên
Từ em thôi là nguyệt
Tôi xin đứng đó một mình.
Trịnh Công Sơn
(English Version)
The Song of The Moon
1.
Since the moon was bright,
Its light has shown down on me.
Since the moon was bright,
You have carried a heart of shame.
Since the moon was bright,
I have been like a singing kite.
Since you were bright,
The sun has beamed in me.
From dusk until the early dawn,
And even when the rains come,
From the universe you appeared,
In order to dispel any doubts.
Since the old moon was bright,
There have been times when my heart feels like,
A young flower in bloom,
Descending cheerfully to the earth.
Since the moon was bright,
I have heard the rhythm of life.
Since you were bright,
You have graced me with cool shade.
2.
Since the moon was bright,
In the ancient garden leaves have turned green.
The young birds say their beads,
To let the prayers be heard.
Since the moon was bright,
I have heard life soothing me.
Since you were bright,
Prayers have entered this world.
From the universe you arrived,
And you will depart from me.
The ancient garden still echoes your voice,
I listen to the nights of my memory.
One day the moon grew dark,
And then I suddenly knew,
Joy and sorrow are inseparable,
How could I forget this memory?
Since the moon grew dark,
I have come to know drops of sun.
Since you grew dark,
That minute we had was unexpected.
3.
When the moon grows dark,
It appears to be immense.
When the moon rises,
I lose all memory from my mind.
When the moon grows dark,
One day suddenly the lyrics come forth,
When you grow dark,
I behave like a foolish child.
From the ancient garden you came,
And now the moon too has no meaning.
The evening dew gathers on the leaves,
Like the footsteps of someone’s return.
Since the moon grew dark,
The tired rock has gathered moss.
The ancient garden has grown weary.
The tree of passion has grown bare.
Since the moon grew dark,
I have been like a street with many names.
Since you grew dark,
You have left me standing here alone.
Đặng Hoàng Lan Translated From The Song “Nguyệt Ca” Of Trịnh Công Sơn.