Thư tình gửi một người – The Love Letter (35)
Thư tình gửi một người (35)
Trịnh Công Sơn
17.2.1965.
Blao, 17/2/1965
Ánh,
Bây giờ là đêm Blao.
Buổi chiều anh xách valise trở về căn nhà thật hoang vắng.
And ngồi hằng giờ tưởng như vực sâu mở rộng quanh mình. Không thể nói là nhớ Ánh nữa mà cơ hồ như đã mất đi. Như Ánh đã chết và anh trở về sau những ngày tang chế. Ôi hư vô trên đời – sống – anh làm sao Ánh hiểu thấu. Ánh chưa có giờ phút nào gần anh để nhìn thấy được anh bằng con mắt chân thành. Bây lâu Ánh chỉ … (mất một đoạn thư gốc).
Những ngọn nến còn sót lại của buổi chiều cuối cùng Ánh ngồi đó. Ôi hư vô là tháng ngày, là những ân – huệ – tình – yêu – hư – vô..
Anh trải chiếc khăn tay nhỏ của Ánh trước mặt và cũng chỉ còn đó là di tích duy nhất của những ngày mùa xuân. Cả cuốn La porte étroite(61) . Anh muốn bày biện những gì của Ánh để xua bớt sự vắng lạnh quanh anh. Mọi người đã ngủ yên.
Còn anh ngồi đây chong đèn nhớ Ánh. Cho anh bàn tay trái có năm ngón giá buốt để anh vào giấc ngủ đêm nay. Bàn tay vẫn thường lạnh băng như mùa đông đã về ngủ đó.
Ánh ơi Ánh ơi Ánh ơi Ánh ơi Ánh ơi Ánh
Anh mong một tai biến nào đó đến cuốn phăng tất cả mất hút đi để anh còn Ánh đời đời. Nếu Ánh còn đó thì một ngày nào anh cũng sẽ mất đi.
Đêm đã dày. Trăng sáng mênh mông trên vùng đồi đã ngủ mê. Anh mong vào giấc ngủ này có năm ngón tay dài giá rét. Ánh cũng đã ngủ rồi có lẽ thế. Bây giờ anh còn ai còn ai. Ánh đã xa rồi làm sao nghe được những lời kêu rêu âm thầm này, như ngôn ngữ của một loài kiến nhỏ. Anh gọi Ánh bằng niềm hư – vô – thần – thoại yêu dấu. Anh sẽ nằm nhắm mắt và ngủ, giấc ngủ có những chồi – non – ngón – tay – mùa – xuân – thần – thoại.
Ôi hư vô đã đầy một đời người.
Ánh ơi Ánh ơi.
Đã hằn thù anh từ bao giờ mà xua anh về đày ải nơi đây.
(English Version)
The Love Letter (35)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
The Love Letter (35)
Blao, 17/2/1965
Dear Ánh,
Night has fallen in Blao.
I returned to my bleak house late this afternoon.
I sat drowning in my thoughts for hours as if an abyss was opening around me. I thought about how much I didn’t miss you anymore and I considered letting you go. I felt like you were already dead and I had just returned after many days of mourning your loss. How could you understand that I was under the influence of nothingness? You haven’t spent any time with me so that you can see me honestly.
You sat there surrounded by the melting candles from yesterday afternoon. Oh! the months and days of nothingness and nihilistic love.
I spread your small handkerchief before me and it was the only memory of those days of spring and the novel The Narrow Door. I wanted to look at my souvenirs of you in order to chase daway the chill in the air around me. Everyone else was asleep.
I kept the flame of the lamp burning so that I could remember you. I wanted the chilly fingers of your left hand to enter my dreams tonight. That hand used to be as cold as a winter’s slumber.
Dear Ánh,
I hope that something will happen to carry everything away leaving only you here forever. With only you remaining, I will surely lose myself someday.
It is late. The moon is so bright and immense on the sleepy hills. I dream of your long chilly fingers. Maybe you are asleep already. I haven’t got anyone now because you are so far away from me. How could you hear my silent complaints like the whispers of a tiny ant? You are like a lovely empty figment of my mind. I will lie down, close my eyes, and drift to sleep. While I am sleeping, I will dream of fresh blossoms and your mythical youthful fingers.
Human existence is nothingness.
Your hostility has driven me to exile here.