Thư tình gửi một người – The Love Letter (34.2)
Thư tình gửi một người. (34.2)
Trịnh Công Sơn
16/2/1965
Này tournesol – Dao – Ánh.
Buổi sáng đây này.
Anh vừa dậy.
Giờ này Ánh ở đó cũng mặc áo lụa đến trường bằng những bước chân loài nga.
Anh đang nhớ lại đầy đủ cái không khí vừa mất đi. Còn bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng nữa mới được nhìn lại từng phiến băng dài trên hai bàn tay hướng dương.
Ánh ơi,
Ánh biết anh nghĩ gì trước khi vào đây không. Anh đã cho là Ánh muốn đùa rỡn. Nhưng cho dù là gì đi nữa, anh cũng không ân hận tí nào. Chúng anh vốn vẫn quen bay trên những phù phiếm nên một ngày nào đó Ánh có trả anh về với hư vô thì đó cũng là một cam chịu nữa mà thôi. Tuổi Ánh, tuổi Trang thường có những ác ý vô tình. Những ác ý đó dễ làm buồn lòng người khác. Cuối cùng anh chỉ mong là Ánh hãy âm thầm hơn, hãy trở về với anh.
Sống trong một giai đoạn mà mọi người dễ hiểu lầm nhau thì hãy cố gắng chân thật. Chúng anh đã quá mỏi mê về những âm mưu phờ phĩnh. Tuổi nhỏ thường tự hào là mình khôn ngoan. Anh đã qua tuổi đó. Anh tin ở anh. Trang thì tự cho mình ngang hàng với chúng anh quá sớm. Ở tuổi đó thường chỉ thấy mình mà thôi. Cũng không đáng trách mấy nhưng có thể làm người khác khó chịu. Điều anh buồn ở Trang là tự thấy mình quá khôn ngoan nên mất bớt sự thành thật. Cường và anh thường phiền về điều đó..
Điều kiện tất yếu để sống gần là phải tin nhau. Nếu không tin thì vô tình đã huỷ hoại tất cả.
Ánh ơi,
Buổi sáng đã có nắng trải dài. Anh sắp ra phố gửi thư cho Ánh và đánh dây thép về nhà. Không thể nào nói hết sự nhớ nhung của anh ở đây. Trở lại với không khí ồn ào này thật bỡ ngỡ.
Anh nhớ Ánh âm thầm như loài kiến âm thầm đi xa.
Hãy đọc thư anh một mình rồi đốt hay giữ kỹ. Đừng đưa ai xem cả, ngay cả Trang. Anh sợ nhất là lời bàn tán vô ích.
Rất mong thư Ánh mỗi ngày mỗi giờ mỗi tháng mỗi năm.
Ánh ơi,
Cho anh năm ngón tay của mùa xuân mà anh hằng giữ.
16/2/1965
Ánh – hư – vô của mùa Xuân
Hãy trở về làm niềm thần – thoại cô – đơn cũ.
Những buổi mai hư vô
Những chiều tối hư vô.
Những ngày – tháng – năm hư vô.
Niềm tin cùng lòng chân thành đã bị ma quỷ đưa về vực sâu
Ánh – hư – vô – của mùa xuân – lá – xanh – hư – vô
Còn gì đây trên từng sợi tóc đã nặng đầy tủi nhục
Hãy trở về làm loài chim hồng có tiếng hót nhỏ,
Có niềm kiêu hãnh âm thầm, có tâm hồn cao sang.
(English Version)
The Love Letter. (34.2)
Author: Trịnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
16/2/1965
Dear Ánh, my sunflower.
I am just waking up this morning.
I imagine you gliding like a swan in your fancy silk dress on your way to school.
I can vividly remember the warm affection between us that has just dissipated. How many months and days will it take to remember your delicate icy fingers?
Do you know what I thought before I returned to Blao? I thought that you were only joking. Regardless, I have no regrets at all. Many times we spend our youth frivolously. So when you remind me of that frivolity, I often feel empty and consequently I suffer for it. Young people of your and Trang’s age can be unintentionally malicious.This malevolence can easily upset others. In the end, I just hope that you will keep quiet and come back to me.
People easily misunderstand each other these days, so we must try to be honest. My friends and I are growing impatient with this lack of veracity. Young people usually consider themselves to be wise. I have passed the age of immaturity and, therefore, I am self-assured. Trang always tries to prove that she is on the same level with us despite her age. She is not to blame, but she can make others feel uncomfortable. The sad thing for me is that Trang thinks herself to be so wise. She has lost all credibility with Cường and me.
In order to be together, we must trust each other. If we don’t have trust, then we will inadvertently ruin everything.
Dear Ánh,
The sun is shining this morning. I am going downtown to mail you my letter and to send a telegram home. I cannot find the words to express how much I miss you. Itʼs amazing how noisy it is here.
I remember you quietly like an ant marching in silence.
I want you to read my letter alone and then you can burn it or keep it. Please do not show it to anyone even Trang. The thing I fear most is idle gossip.
I look forward to your letters every hour of every day and every month of every year.
Dear Ánh,
Let me hold your supple fingers in mine.
16/2/1965
Nothing comes from nothing.
Your youth is nothing.
Please let that ancient myth of solitude proceed.
Empty mornings,
Empty evenings.
Empty days and months.
Evil has made faith and sincerity vacant and hollow.
Your youth is nothing,
You are stale and fruitless.
Do you hide behind your shame?
Where is my enchanting pink songbird,
With her quiet pride and noble soul?
My anguish has already revealed the vast abyss.