Thư tình gửi một người – The Love Letter (34)
Thư tình gửi một người (34)
Trịnh Công Sơn
16.2.1965.
Sài Gòn, 16/2/1965
Dao Ánh Dao Ánh Dao Ánh
Làm thế nào nói cho hết sự hoang vu khi anh đứng nhìn sân bay Ban Mê Thuột rồi cuối cùng đứng giữa sân Tân Sơn Nhất. Không có một thoáng mừng vui nào như những lần trước anh về đây có bè bạn có người quen.
Anh mê mỏi rời sân bay trở về nhà thật một mình thật rời rã, thật nhớ Ánh, nhớ Ánh vô cùng.
Về ở lại nhà anh Cường, ba anh Cường kéo anh đi uống rượu. Dù mệt anh vẫn đi. Anh nhớ Ánh, nhớ Ánh, nhớ Ánh mà không nói được với ai. Như tiếng kêu của một loài kiến nhỏ. Làm thế nào Ánh nghe thấy để Ánh biết được sự chân thật của nó.
Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi.
Ánh trở về buổi trưa mắt buồn, áo trắng. Anh làm thế nào còn đủ từ ngữ để nói cho hết tình cảm của mình.
Anh bây giờ đang chóng mặt. Rượu đã đầy cả mắt. Anh định đi ngủ nhưng nghĩ rằng không viết cho Ánh bây giờ là cả một cái tội. Đêm qua anh nằm nghĩ đến Ánh và giận Ánh suốt đêm. Nhưng rồi đứng trước Ánh, anh nghe mọi phiền muộn, mọi giận hời đều tan biến cả. Ánh có quyền không tin gì ở anh cả nhưng anh cũng tự nhủ mình chưa bao giờ dối lừa ai.
Ánh ơi,
Anh có gì vui thú để trở về nơi này. Rồi mai về nằm yên ở Blao. Những sương mù những chiều những sáng xa vời Ánh hằng bao nhiêu tỉ tấc đất. Anh sẽ mãi tin là Ánh không bao giờ đối xử tệ với anh cho dù có đôi lúc Ánh vẫn không bằng lòng về anh trong những chuyện nhỏ nhặt.
Ánh ơi,
Bây giờ là đêm hư vô trên đời sống anh quá hư vô khi vừa bỏ lại đằng sau tất cả ánh sáng của mặt trời.
Anh nhớ Ánh và biết bao giờ nhìn thấy lại được cái dáng ngồi thân thuộc trên mỗi buổi chiều có nến trắng và hoa hồng.
Ánh – ơi – Ánh – hằng – muôn – nghìn – năm – anh – gọi.
Thành phố này rộn rịp như bao giờ.
Ánh đang nghĩ gì. Đêm đã đầy trên từng viên gạch.
Anh có một lời muốn nói lại với Ánh: Hãy sống âm thầm hơn. Anh đã xem Ánh như một người đầy đủ trưởng thành. Đừng bêu rêu trên số phần người khác. Lời nói của đêm nay là nhớ Ánh. Nhớ Ánh – hư – vô của mùa Xuân còn đó với lá non xanh và những ngón – tay – chồi – non – vừa ươm lên cho một đời người.
Anh đã quá rã rục. Anh ngủ và sáng mai dậy thật sớm để viết tiếp cho Ánh.
Ánh – hằng – muôn – nghìn – năm.
(English Version)
The Love Letter (34)
Author:Trįnh Công Sơn
Translation: Đặng Hoàng Lan
Sài Gòn, 16/2/1965
Dear Ánh,
I felt completely alone when I stood looking around Ban Mê Thuột Airport! Then finally I was standing in the middle of Tân Sơn Nhất Airport. Unlike the last time I was there with many friends and acquaintances, I did not experience any joy.
I was so weary after a long flight and I missed you dreadfully.
I stayed at Mr. Cường’s house, and his father dragged me out for a drink. Even though I was tired, I still had a drink. I missed you but I couldn’t tell anyone. My voice was like a faint echo of a little ant, so how could you hear it and realize its honesty?
Dear Ánh,
You came back in a white dress with a sad look in your eyes. How could I still find the words to bare my heart?
I felt dizzy and the wine flowed freely through me. I was going to sleep, but I would feel guilty if I did not write something for you.
Last night I lay thinking of you and I stayed angry with you all night. But when I stood before you, I finally came to terms with all my sorrow and anger. You won’t believe this, but I told myself that I had never deceived anyone.
My dear,
I was not looking forward to returning to Blao because I was often lonely in my solitary life there.Your memory has faded away from here over these many foggy mornings and all the land between us. I would have never expected you to treat me so badly even though sometimes you were not always pleased with my faults.
Dear Ánh,
Now the night has grown dark and quiet. My life became empty when I left your radiance behind?
I have missed you and I often imagine your familiar seated figure amidst roses and white candles in the afternoon.
Dear Ánh,
I have called out your name for thousands of years.
This city is as bustling with life as ever.
What are you thinking? Darkness has fallen on each of brick.
I have a word of advice for you. Live more quietly. I consider you to be an adult. Do not judge the fate of others. This is what I remember of you this evening. Oh, my dear, the memory of spring lingers with its young green leaves and freshly blooming buds forever.
I feel completely exhausted. I have to sleep now and rise early in order to write more for you.
I have called out your name for thousands of years.