Thư Tình Gửi Một Người – The Love Letters (14)

Thư Tình Gửi Một Người (14)

 

Tác giả: Trịnh Công Sơn

Dran(1) 11/11/1964

Dao Ánh, Dao Ánh, Dao Ánh

Ánh ơi,

Anh từ Blao 2 giờ đêm lên đến đây lúc hơn 5 giờ. Suốt con đường đó hoa tournesol mọc vàng hai bên bụi. Rừng núi mùa này hoa vàng đó sáng rực. Sao không là sinh nhật Ánh. Anh có ý nghĩ muốn đổi ngày sinh của Ánh đó – Ánh có bằng lòng không.

Đây rất gần Đà Lạt, chỉ đi có 30 phút thôi. Anh đến đây thì anh Cường ở Dran chưa về. Anh leo lên căn nhà gỗ sàn – chung quanh là núi cao, là mây mù, là suối reo, là giá rét, là quạnh quẽ. Anh ngồi trong căn phòng riêng của anh Cường, chung quanh là những bức tranh mang hình ảnh màu sắc của núi đồi này vừa lên xong. Và cơn mưa xám mù chợt đến. Anh Cường cũng trở về, đội bérêt, mặc pardessus co mình – và chúng anh mừng rỡ như nổ. Rồi như thế mà đêm đã về đen nghịt. Tiếng hát Châu Hà quý báu ở đây. Ngoài kia trời chỉ còn thấy viền núi đen cao ngất bao quanh. Tiếng suối chảy buồn. Trong căn phòng anh Cường đốt đèn sáp trắng ngồi vẽ chân dung anh. Chúng anh uống rượu cho nồng đêm hơn, cho nỗi vui mừng rộng lớn hơn. Trước mặt anh có Camus, Hemingway, James Dean, Kafka, Steve MacQueen(2) và hai cọng lau dài mà gió thổi phất phơ nhẹ làm hoa trang điểm.

Ánh ơi, Ánh ơi. Anh nhớ Ánh lắm nhớ lắm. Làm sao Ánh có thể biết được điều đó. Anh có còn ai thân yêu nữa đâu. Bè bạn dăm ba đứa. Và Ánh và Ánh của những ngày muộn mọt này, anh làm thế nào không tri ân cho may mắn của đời mình. Anh gọi thầm tháng 11 này là ngày của Ánh của Ánh – thân – yêu – cẩm – thạch. Mùa hoa vàng tournesol huy hoàng trên cùng khắp vùng cao nguyên. Anh cười nói với chúng nó như cười nói với Ánh – hướng – dương. Đêm đã mù. Mặt trăng không sáng nổi. Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi. Phải gọi nhau đến bao giờ kiệt lực. Trời sinh con người ra đời để gọi nhau, gọi nhau. Bàn tay anh đêm nay ấm hơn, gầy hơn. Sao không có Ánh cho anh giữ trọn giá buốt trong tay suốt một mùa đông này.

Anh còn quà gì quý báu để cho Ánh ngoài những bụi bặm, mùi cỏ hoang, hoa dại suốt những miền anh đã đi qua. Ánh ơi, Ánh có nhận lấy không.

Anh đang nghĩ đến Ánh và mùa hoa mặt trời mà Ánh ngủ quên trên đó. Không có Ánh ở đây để anh làm kẻ đưa đường qua suốt những rừng hoa mặt trời cho Ánh thoả thích.

Đêm ở đây buồn như đêm Blao nhưng chúng anh đang có nhau nên không thấy điều đó. Có lẽ anh sẽ kiếm một số tiền kha khá để lên đây hùn làm rẫy và bỏ những ngày công chức ở đó đi. Anh sẽ sống cho mòn đời anh đi để cuối cùng chết không còn ai, không có ai cho đúng với ý nghĩa khắc nghiệt của định mệnh mình. Anh sẽ tự do nằm rũ và quên dần những phiền muộn tranh đấu quanh anh.

Ánh có gì cho anh, cho anh. Sương đã mù hơn, đêm đã lạnh hơn. Người đã buồn hơn. Anh sẽ ướp anh vào sự tịch liêu như tuổi trẻ ướp xác bướm. Anh chỉ còn là một vết mờ vết mù. Insignifiant  Phải không Ánh.

Ánh đã nói gì với anh, ôi tóc Ánh hãy búi cao lên cho anh còn lại sự trong mát mà anh hằng ao ước, ở đó là thiên đàng anh tìm về. Ánh ơi, Ánh ơi anh có nói nhiều quá không.

Khi con người không còn gì, khi nỗi chết đã tìm về trong máu thì người ta bỗng thèm trối trăng. Anh sống những ngày mê sảng với bè bạn, với người thân yêu. Ánh hiểu anh nghe Ánh.

Anh lên đây mang sự vụ lệnh ở Bộ bổ anh Cường ra dạy hội hoạ ở Đồng Khánh làm anh Cường tiếc điên người. Một dịp may nằm trong cơ hội này, thật không còn biết làm thế nào mà xoay xở. Thật phí hết sức. Không may mắn chút nào, chúng anh vẫn bị định mệnh hằn học, gây gổ.. Anh Cường định liều ra dạy nhưng có lẽ không ổn vì độ này đi đường khó khăn.

Ánh đã lạnh tay rồi phải không. Hãy ép giá rét ấy lên giấy rồi gửi lên cho anh. Anh đang cần đang cần.

Ánh ơi, suối vẫn chảy cho mòn đá, mưa vẫn xuống cho ẩm mục cỏ may, người vẫn gọi nhau cho mòn mỏi. Sẽ còn gì, sẽ còn gì ngoài những tàn tích buồn bã câm im.

Tiếng hát của Châu Hà lại có đó… “xa cách nhau chân trời…”.

Ánh còn hiện diện ở đó đến bao giờ. Bao giờ rồi đi. Rồi phủi sạch những trầm tích đã bám vào đời mình như một loài rêu phong.

Ánh ạ, anh đã làm phiền Ánh và sẽ làm phiền Ánh. Tiếng hát Thái Thanh nghe não nùng như một định mệnh.

Mưa xuống và gió lòn vào những khe gỗ. Anh ngồi hút pipe cho ấm cổ, ấm tay.

Bây giờ Ánh gặp anh chắc Ánh lạ lắm. Từ hôm đi đến giờ anh để râu dài ra không còn muốn cắt đi nữa. Anh muốn mình bớt bận rộn về những chuyện làm tốt vặt ấy đi. Anh cho mình có dịp trở về với thiên nhiên. Anh nghĩ là Ánh cũng chấp nhận điều đó.

Đối với chúng anh, anh nghĩ con trai phải rừng một tí.

Mưa đã nhiều hơn.

Ánh đã đắp chăn chưa. Trời Huế có giá buốt mới thú, anh nghĩ thế.

Bây giờ Ánh thế nào. Anh chưa thấy rõ tóc của Ánh bây giờ. Làm sao có ảnh cho anh nhìn.

Ánh ơi rừng núi quanh đây đã im lìm anh cũng im lìm anh Cường cũng im lìm, tiếng hát còn đó thanh tao.

Anh gọi tên Ánh cho anh trong những ngày da du rừng núi này của anh.

Ôi, xin những vách núi hãy gửi lại tiếng gọi này tha thiết như một cầu khẩn về vang vọng cho muôn đời sau.

Ánh hằng muôn nghìn năm hãy sống bằng vóc dáng của mình đừng lẫn lộn.

Anh đang nhớ Ánh đây.

Nhớ đây Ánh.
***
(1)Tên người Pháp đặt cho thị xã Đơn Dương

(2) Ba nhà văn Albert Camus (Pháp), Ernest Hemingway (Mỹ), Frank Kafka (Czech), hai diễn viên Mỹ James Dean và Steve McQueen

(English Version)

The Love Letters (14)

Author: Trịnh Công Sơn

Translation: Đặng Hoàng Lan

Dran 11/11/1964

Dao Ánh, Dao Ánh, Dao Ánh

My dear,

I left Blao at 2 pm and arrived here in Dran at 5 o’clock. The sunflowers are blooming along the side of the road. The splendid gold flowers cover the mountains and adorn the forests at this time of year. Why isn’t today your birthday? I think we should change the date of your birth. Do you appreciate my suggestion?

Dran is very close to Đà Lạt. It takes only 30 minutes to get there. When I arrived, I discovered that Cường has not returned yet. I climbed up the wooden stairs to the house which is surrounded by high mountains. The sky is cloudy and the streams are babbling. It’s cold and lonely here.

I’m sitting in Cường’s room surrounded by colorful paintings of the hills. Suddenly a gray mist has descended upon us. Cường has finally returned, and he is huddled in a cloak and cap. We burst into a great joy when we saw each other.

The moonless sky is very dark tonight. Châu Hà’s singing in the distance is so precious! Outside there is a towering black mountain protruding into the sky. The soft sound of the trickling stream is so melancholy. In our room, Cường  burns a white candle while he draws my portrait. We are enjoying the evening with some wine which makes the conversation more profound. I am immersed in the novels of Camus, Hemingway, Kafka, and the films of James Dean and Steve McQueen. I can also see two long reeds beset with blossoms which are blowing lightly in the breeze.

My dear, I miss you so much. How can you not know that? I don’t have any living relatives and I only have a few friends. I only have you these days. How could I not be grateful for the good fortune of my life! I call these November days “your marble days” because they are so precious.

The season’s sunflowers are blooming a brilliant yellow all over the highlands. I laugh and talk to them as if they were you. The dark night grows darker. The faint moon is no longer shining. My dear, have we called out to each other until we are exhausted? Human beings were meant to call upon each other. That is how God created us. My hands are getting warmer and thinner. Why are you not here to hold my frosty hands this winter?

I don’t have any precious gifts to offer you except the dust, the smell of wild grass, and the wildflowers that I pass each day. Do my gifts please you?

This season, I imagine you slumbering on a bed of sunflowers. I want to take you by the hand and guide you through the rows of helianthus. But, you are not here, so we can’t have that pleasure.

The night is filled with sorrow like the nights were in Blao. Fortunately, Cường and I are together, so we don’t feel the weight of the sadness. Perhaps I will make some money working in the fields and leave my days of my civil service behind me. I will live here until my death. In the end, I will perish alone without anyone to save me from my harsh destiny. I will finally be free to die in peace forgetting the pain of this life.

Do you have a gift for me? The dew becomes thicker, the night becomes colder, and I become sadder. I will confine myself to absolute desolation like a youth who captures and collects butterflies. Do you think I am insignificant? Do you think that I am a shadow of a man?

Have I said too much? Oh, please gather your hair into a bun so that I can still feel the coolness that I have always longed for and the heaven that I have always searched for. Have I said too much?

When people have nothing and they suddenly find themselves close to death, they usually want to express their last wishes. I have spent many delirious days with my friends and my loved ones. I hope you can understand me, my dear.

I have come here to bring a notice from the Ministry of Education appointing Cường to be an art teacher in Đồng Khánh. Cường is so upset that he is making himself crazy. He doesn’t know how to cope with his lost opportunity to teach in Dran. What a waste! Unfortunately, fate has not smiled upon him. He wants to disobey the notice, but he couldn’t because the roads make it difficult for him to go to work here in Dran.

Have your hands been cold? Take a little piece of frost and wrap it in paper and send it to me. Do you think you could share your chill with me?

Dear Ánh, the streams still erode the rocks, the rains still dampen the dying grass, and people still call out each other’s names until they are totally spent. There will be nothing left but the silent melancholy ruins that they leave behind.

The voice of Châu Hà is echoing in the distance, “separated from the horizon …”.

Are you still in Hue? When will you leave? When you go, you will brush off the impediment that has clung to your life as a moss.

I have bothered for much too long. Thái Thanh’s singing  sounds so sorrowful like my fate.

The rain is falling down and the wind is blowing through the cracks in the walls of the house. I smoke with my pipe in order to warm my neck and my hands.

You would be astonished to see me now. I haven’t shaved my beard since I left Blao. I don’t want to be bothered with this mundane task. I have had a chance to return to my natural state. I think that a man should have a strong personality. Could you accept me?

The rain is getting heavier and heavier. Have you wrapped yourself in a warm blanket? It must be very cold in Huế at this time. Weather is so fascinating, isn’t it?

How are you doing now? I haven’t seen your hair lately. Could I have a photo of you to admire?

My dear Ánh, the nearby forests and mountains are deadly silent and so are Cường and I. The sound of distant singing still hangs in the air so graciously.

I have called out your name ever since I arrived in this desolate place. Oh, let the cliffs echo my earnest call as a prayer for eternity.

Please keep your girlish figure forever. Please don’t change yourself.

I miss you so much.

Faithfully,

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: